Những đứa trẻ thành phố

Mười giờ sáng, tôi uể oải bước ra khỏi phòng ngủ, vừa bước những bước chân nặng trĩu mệt mỏi tôi vừa đưa tay sờ lên trán mình. Cơn sốt đêm qua giờ đã đỡ nhưng sự mệt mỏi vẫn còn đeo bám lấy tôi. Tôi định ra ngoài ban công ngồi hít thở khí trời một chút trong thời gian chờ bác sĩ đến khám, ban nãy chị giúp việc nói nửa tiếng nữa bác sĩ sẽ đến. Sử dụng dịch vụ chăm sóc sức khỏe tại nhà, tôi không phải xếp hàng đợi hay nằm chen chúc khi gặp sự cố về sức khỏe nữa.

Đi ra ban công tôi vẫn bận rộn suy nghĩ. Đảm nhiệm cương vị quản lý, dù có ốm tôi cũng không thể bỏ mặc công việc, huống hồ tổ chức sự kiện lại là cái nghề làm dâu trăm họ, chẳng dễ gì mà được nghỉ ngơi. Đang chìm trong suy nghĩ tôi bỗng giật mình bởi tiếng quát:

“Ăn nhanh không tau cạy mồm ra bây giờ”.

Là chị giúp việc quát đứa con gái chưa đầy hai tuổi của tôi. Con gái tôi mặt mũi dính đầy thức ăn, tóc tai bù xù đang khóc thảm thiết. Tôi vội lao đến ôm con gái:

“Này chị cho nó ăn kiểu gì thế hả?”.

Chị giúp việc phân bua:

“Tôi phải dọa vậy chứ không nó cứ ngậm cháo trong miệng hoài không chịu nuốt”.

Tôi quát lớn:

“Cái gì? Dọa gì? Tôi thấy chị đè nó ra đổ cả thìa cháo to đùng. Con tôi mới hai tuổi, chị không sợ nó chết sặc sao?”.

Tiếng quát của tôi làm con tôi thêm sợ, gào khóc to hơn.

“À thôi, Su ngoan nào. Mẹ xin lỗi. Mẹ thương Su. Su nín đi nhé”.

Tôi vừa dỗ vừa lau sạch những vết thức ăn dây trên khuôn mặt con gái. Nước mắt tôi cũng chực trào ra, ba tháng rồi tôi mới ôm con thế này. Thường ngày tôi đi làm về con gái đã ngủ say, tôi tỉnh dậy thì con gái đã được đưa đi gửi trẻ.

Ngoài ba mươi tuổi tôi mới sinh được bé Su nên vợ chồng tôi rất cưng chiều, không tiếc tiền đầu tư cho con. Cho con học tại trường mẫu giáo quốc tế, uống những loại sữa ngoại đắt tiền để tăng chiều cao và chỉ số thông minh, thậm chí chồng tôi còn cẩn thận gửi thực phẩm từ Mỹ về để nấu đồ ăn cho con.

Cuộc sống của con tôi không thiếu thứ gì nhưng lại thiếu hẳn sự chăm sóc của ba mẹ, hai chúng tôi đều quá bận, mọi sinh hoạt của con chúng tôi phó mặc cho chị giúp việc. Có hôm đi làm về khuya muốn ngủ cùng con nhưng chị giúp việc lại bảo:

“Cô về phòng ngủ đi, nó ngủ với tôi quen rồi, giờ lạ hơi nó không chịu ngủ lại khóc suốt đêm đó”.

Hôm nay cũng vậy, đang khóc là thế nhưng chỉ lát sau con tôi lại lẫm chẫm chạy theo chị giúp việc, quên cả việc vừa bị chị ta quát.

Tôi như rơi xuống vực thẳm, từ khi nào con gái tôi đã bám theo ô-sin như một cái đuôi? Từ khi nào con tôi xa lạ và sợ hãi tôi thế này?

“Cô đang sốt nên đi nghỉ đi cô ạ. Cô bế Su nhỡ lây bệnh cho nó thì khổ”.

Chị giúp việc tỉnh bơ còn tôi đứng như trời trồng. Lúc trước mẹ chồng đã cảnh báo tôi điều này nhưng tôi cứ nghĩ do bà cổ hủ chứ con mình lúc nào chả là con mình. Đến hôm nay tôi đã thấy con tôi nhìn tôi như người xa lạ. Thậm chí, tôi càng lại gần thì nó càng chạy nhanh khỏi tôi. Chợt nhớ có lần cô bạn thân than thở: “Giờ mình đi công tác cả tuần thằng bé cũng không nhớ, chứ hễ chị giúp việc về quê ba hôm là nó bỏ ăn, bỏ uống. Ai dỗ cũng không chịu. Riết mình không biết mình có phải là mẹ nó không nữa?”.

Tôi nặng nề bước về phòng nằm bẹp xuống giường, tôi thấy đứa cháu mười tuổi ở quê bảo với tôi:

“Dì ơi, con thấy bọn trẻ con trên thành phố toàn bị mồ côi cha mẹ hết”.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại:

“Ủa sao cháu lại nói như vậy?”.

“Vì cháu có thấy ba mẹ chúng đâu, chỉ toàn thấy người giúp việc. Vậy không phải mồ côi thì là gì ạ?”.

Phút chốc tôi giật mình tỉnh dậy thở phào hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Ngoài phòng khách có tiếng nói vọng vào:

“Xin chào, tôi là bác sĩ đến từ tổ chức chăm sóc sức khỏe tại nhà HELP đây ạ!”.

Chỉ vừa kịp nghe đến đó tôi đã nhìn thấy cô con gái chưa đầy hai tuổi mở cửa phòng dẫn bác sĩ vào khám cho mẹ.
“Những đứa trẻ thành phố không có cha

Những đứa trẻ thành phố không có mẹ

Khi cha mẹ chúng mải mê với công việc

Những đứa trẻ thành phố chỉ có người giúp việc

Và họ chỉ chăm lo theo bổn phận kiếm tiền.”

                                                                                         Sài Gòn 26.8.2011

                                                                                              Trần Trà My

Lời tác giả: Tôi viết truyện ngắn này như một lời cảnh báo đến những gia đình hiện đại khi các ông bố bà mẹ trẻ chỉ mải mê cho sự nghiệp nên bỏ mặc con cái cho người giúp việc. Đây là cảnh tượng tôi vẫn trong thấy mỗi ngày tại khu chung cư Hoàng Anh Gia Lai 1, nơi công ty tôi làm việc. Còn nhớ lúc mới vào khi chiều nào nhìn ra ngoài sân tôi cũng thấy rất nhiều đứa trẻ bụ bẫm dễ thương đang chơi đùa cùng người lớn. Thoạt đầu tôi cảm thấy ganh tỵ ghê ghớm và ước sao mình cũng được như vậy nhưng khi nhìn kỷ lại mới biết đấy không phải mẹ mà toàn là người giúp việc. Tôi thật xót xa khi chứng kiến những câu chuyện có những đứa trẻ mà ngay cả ngày chủ nhật ba mẹ chúng ở nhà thì chúng vẫn bám theo người giúp việc. Đúng là trẻ con khi ai

chăm chúng thì chúng theo chứ không cần biết đâu là mẹ và đâu là ô sin.

 

Ăn Phở

Quán phở 12h trưa vắng hoe không một bóng người. Trưa nắng, cái nắng gay gắt nhất trong ngày của Sài Gòn thường rơi vào buổi trưa. Cô chủ quán vẫn liên hồi đưa ra những cái ngáp dài buồn ngủ. Ngã người trên cái ghế nhựa đang thiu thiu chập mắt thì chợt giật mình khi nghe tiếng gọi: “Cho tô phở tái đi.” Cô chủ quán chợt tĩnh cơn buồn ngủ, nét mặt niềm nở và mừng rỡ đến mức quên sửa lại mái tóc bù xù của mình.

“Dạ vâng anh trai ngồi bàn đi ạ!”

Một người đàn ông khoảng gần 40 tuổi, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng ngà và bỏ áo trong quần, tay xách theo một cái cặp đen. Nét mặt hơi đỏ và mệt mỏi, vừa bước vào quán tìm chỗ ngồi thoáng mát vừa đưa tay áo lau đi những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên mặt. Ngồi cái bịch xuống ghế, người đàn ông mở vội chiếc cúc áo trên cổ ra như để trút bỏ phần nào cái nóng nực và cơn mệt mỏi đang ngự trị trong người.

Tiếng dao đang băm thịt, đập đập vài cọng hành lá khiến người khách cứ chăm chú nhìn cô chủ quán. Bật chợt giật mình khi vang vẳng bên tai giọng đanh thép của bà vợ: “Ông làm gì thì

làm chiều nay không mang lương về thì đừng hòng vác xác về cái nhà này.”

Lương, nỗi khổ nhất của người đàn ông là đến tháng mà vẫn không đem lương về cóng cho vợ. Đồng nghĩa với việc những ngày sau đó nhà sẽ không có một bữa cơm ngon lành và cái tai của người đàn ông đau điếng với đủ lời càu nhàu của vợ.

“Phở của anh trai đây.” Cô chủ quán nhẹ nhàng đặt tô phở xuống bàn kèm theo một nụ cười niềm nở. “Anh ăn từ từ kẻo nóng nhé!” Giọng nói dịu nhẹ ấy khiến người ông khách thầm nghĩ trong đầu: “Ừ, thì vẫn là phụ nữ nhưng sao bà vợ mình ở nhà lại có giọng nói thét ra lửa, còn cô chủ quán phở thì nói theo kiểu nhả ra hoa ra ngọc.”

Tô phở tái vẫn nghi ngút khói. Mùi của hành lá, ngò gai, hành tây hòa quyện thêm chút vị tiêu cay cay, ngắt thêm nhún rau quế, cho thêm một ít giá trụng bỏ vào và vắt thêm miếng chanh là đã có ngay một tô phở cực ngon, để thỏa lập cơn đói đang cồn cào trong bụng, vì một nhẽ sáng giờ trong bụng người đàn ông chỉ có vài chai bia lúc nãy vừa đi tiếp khách xong.

Ăn chừng lưng nửa tô thì mồi hôi tuôn ra như tắm. Ông khách bèn gọi thêm cóc nước chanh đá. Uống thêm vị chua vào cho nhả bớt hơi men để chiều còn đến cơ quan họp. Chưa đầy ba phút sau ly nước chanh pha đá đã được mang ra. Lần này cô chủ quán lại nở nụ cười tươi hơn. “Dạ nước chanh của anh đây ạ!”

Lần này ông khách đáp trả bằng cái gật đầu, cười nhẹ như một lời cảm ơn thái độ phục vụ nhiệt tình của cô chủ quán, rồi lại tiếp tục chiến đấu với tô phở nóng hổi cho thỏa cơn đói sáng giờ.

“Khăn lạnh, anh lau mồ hôi cho mát nhé.” Ông khách giật mình khi cô chủ quán đem ra cái khăn lạnh. “Ồ, cảm ơn cô chủ quán. Gía mà vợ tôi ở nhà cũng dịu dàng bằng nửa như cô thì phúc cho tôi quá nhỉ?” Cô chủ quán vừa lau cái bàn bên cạnh, vừa tươi cười đáp trả: “Anh à, thật ra phở là phở vì phở không vướng bận gánh nặng gia đình, còn cơm là sự thường nhật mỗi ngày, là một phần của gia đình nên cơm chẳng thể nào hồn nhiên để tỏ ra dịu dàng, vì một nhẽ cơm luôn lo lắng xem hôm nay bữa cơm gia đình sẽ có những món gì trên bàn, ngày mai lấy tiền đâu đóng học phí cho con vân vân và vân vân..” Ngừng một lúc cô chủ quán lại thở dài nói tiếp: “Nhất là trong thời kỳ bão giá này anh ạ!”

Ông khách như chợt nhớ ra điều gì đó liền gật gật tiếp vào: “Ừ, nhà nước tăng lương cho công nhân viên chức, nhưng nửa tháng rồi công ty tôi vẫn chưa phát lương nên hai tuần này tôi không được yên thân với vợ, giữa trưa nắng phải ra đây ăn phở.”

Nói một hồi ông chợt chưng hững ngậm ngùi nghĩ về một điều gì đó.

“Nghĩ mà nực cười khi nhà nước bảo tăng lương để bù trượt giá. Thế nhưng lương tăng một thì giá cả đã tăng mười. Bù với chả trượt. Chẳng thấm vào đâu cả!”

Ông khách nhìn xa xăm và nói tiếp: “Nhiều lúc cầm đồng lương đưa cho vợ mà không khỏi ngậm ngùi; chỉ chừng đó lương mà nào chợ búa cơm nước, gas, điện,  xăng rồi học hành con cái, ốm đau bệnh tật. Thử hỏi lấy đâu ra khoản dự phòng dành dụm khi nhà có phương này việc nọ…”

Cô chủ quán bật cười bảo: “Anh thông cảm, những người đưa ra quyết định đó họ đâu có sống bằng lương nên cứ nghĩ tăng lương như vậy là thỏa đáng cho đời sống công nhân viên chức, chứ ai ngờ chỉ như là muối bỏ biển mà thôi.”

Nghe xong cả ông khách và cô chủ quán đều nhìn nhau cười, nụ cười méo mó để cho nó giải phóng đi hết những cảm xúc đang ngự trị trong lòng.

Liếc nhìn đồng hồ đã gần 1h30’ ông khách liền gọi tính tiền để chuẩn bị đến cơ quan làm việc.

“Dạ của anh vị chi hết bốn mươi hai ngàn. Tô phở ba mươi , ly nước chanh mười và khăn lạnh hai ngàn.”

Ông khách mở ví ra khi trong ví chỉ còn mỗi một tờ mười ngàn và một tờ năm chục, đưa tờ năm chục ngàn cho cô chủ quán thối tiền, ông khách thầm nghĩ trong bụng: “Chiều nay nếu vẫn chưa có lương thì tối giả vờ về muộn rồi ăn tạm ổ mì hay cái bánh bao. Sáng mai nếu vợ không trừa cơm nguội thì lại vác cái bụng rỗng đi làm thôi. Hừ, ai bảo dân giàu nước mạnh thế mà ăn xong tô phở suýt không đủ tiền trả, trong khi mang danh là một viên chức nhà nước gần hai mươi năm.”

Ông khách lũi thũi đi ra khỏi quán phở bình dân mà bắt đầu buổi chiều làm việc với niềm hi vọng chiều nay được nhận lương mới…

Sài Gòn 26/4/2012

                                                                                                                          Trần Trà My

CÂY CÔ ĐỘC

Tôi là một người phụ nữ đã bốn mươi tuổi, thành đạt và hạnh phúc, đó là những gì mà người khác nhận xét về tôi. Bởi

tôi là trưởng phòng của một công ty xuất nhập khẩu còn chồng tôi là đại gia bất động sản, gia đình tôi là hình mẫu lý tưởng của bao người nhất là cấp dưới của tôi. Tôi cũng cho là họ đúng vì cũng chẳng có nhiều nhà cả vợ chồng cùng thành đạt như chúng tôi. Tuy nhiên ít ai biết rằng đằng sau ánh hào quang ấy là những nỗi niềm khó nói.

Mỗi khi nghe tin ai đó có thai hay bắt gặp một cái bụng bầu lướt qua mặt tôi cũng ứa nước mắt. Thậm chí, chứng kiến cảnh một nữ nhân viên khổ sở mệt mỏi, nôn ọe khi nghén hoặc nhìn thấy họ ăn một trái chanh, cắn một miếng xoài chua thì trong tôi cũng dấy lên cảm giác ghen tỵ khó tả. Tôi thèm thuồng nhìn theo họ và ước gì mình được đánh đổi tất cả tiền tài, địa vị, sắc đẹp để trở thành họ.

Niềm vui làm mẹ như vô vàn những người đàn bà khác với tôi là khát khao suốt mười năm qua. Và đó còn là những ám ảnh, những dằn vặt, thỉnh thoảng trong những giấc mơ tôi lại nghe thấy tiếng khóc thét, tiếng van xin của những đứa trẻ cùng những âm thanh rùng rợn nơi phòng mổ. Những đứa trẻ van khóc cầu xin: “Mẹ ơi, xin đừng giết con!”.

Mới mười sáu tuổi, tôi đã lên bàn mổ hút đi cái thai chưa đầy năm tháng. Nỗi đau kéo dài tới khi tôi tốt nghiệp đại học, ra trường đi làm và yêu một người con trai khác. Rồi nỗi đau quặn lên khi người ấy nói với tôi:

“Em đã không còn gì từ lúc mới mười sáu tuổi thì anh cũng không chắc cái thai trong bụng em là con anh đâu”.

Lại một lần tôi quay lại phòng mổ sản khoa. Lần cuối cùng…

 

Người Chồng

Hôm nay tôi quyết định tạm gác hết công việc, tạt qua siêu thị mua ít đồ, gửi cho vợ tin nhắn: “Em về sớm nhé”.

Đã quá lâu rồi tôi mới tự vào bếp làm cơm cho vợ. Chúng tôi vẫn là một đôi vợ chồng yêu nhau, vẫn sống hạnh phúc nhưng là hạnh phúc chưa trọn vẹn bởi thiếu vắng những đứa trẻ. Người ta vẫn bảo con cái là hoa trái của cây tình yêu. Vậy nên vợ chồng tôi cho dù có xây bao nhiêu căn biệt thự, mua bao nhiêu chiếc xe hơi đắt tiền đi chăng nữa thì khi chết rồi chúng tôi chỉ là một cái cây cô độc mà thôi!

Không ít lần mọi người khuyên tôi ly dị hoặc đi kiếm một đứa con bên ngoài vì vợ tôi không thể sinh con. Nhưng khi tôi chứng kiến mười năm liền vợ tôi sống trong dày vò đến trong

trường đi làm và yêu một người con trai khác. Rồi nỗi đau quặn lên khi người ấy nói với tôi:

“Em đã không còn gì từ lúc mới mười sáu tuổi thì anh cũng không chắc cái thai trong bụng em là con anh đâu”.

Lại một lần tôi quay lại phòng mổ sản khoa. Lần cuối cùng…

 

Người Chồng

Hôm nay tôi quyết định tạm gác hết công việc, tạt qua siêu thị mua ít đồ, gửi cho vợ tin nhắn: “Em về sớm nhé”.

Đã quá lâu rồi tôi mới tự vào bếp làm cơm cho vợ. Chúng tôi vẫn là một đôi vợ chồng yêu nhau, vẫn sống hạnh phúc nhưng là hạnh phúc chưa trọn vẹn bởi thiếu vắng những đứa trẻ. Người ta vẫn bảo con cái là hoa trái của cây tình yêu. Vậy nên vợ chồng tôi cho dù có xây bao nhiêu căn biệt thự, mua bao nhiêu chiếc xe hơi đắt tiền đi chăng nữa thì khi chết rồi chúng tôi chỉ là một cái cây cô độc mà thôi!

Không ít lần mọi người khuyên tôi ly dị hoặc đi kiếm một đứa con bên ngoài vì vợ tôi không thể sinh con. Nhưng khi tôi chứng kiến mười năm liền vợ tôi sống trong dày vò đến trong giấc ngủ vẫn còn khóc thì tôi không nỡ. Tôi biết đối với một

người đàn bà thì hạnh phúc nhất là được làm mẹ, vậy nên sẽ không có gì đau khổ hơn khi họ bị cướp đi hạnh phúc ấy. Và biết đâu chính tôi cũng là nguyên nhân đẩy vợ tôi vào bi kịch ấy.

“Đây sẽ là bữa cơm cuối cùng của vợ chồng mình”.

“Em nói sao?”.

“Hôm nay em đã đi gặp luật sư”.

“Em cho rằng đấy là lối thoát?”.

“Ít nhất nó cũng là lối thoát cho anh. Những người đàn bà khác sẽ sinh cho anh một đàn con”.
Tôi ôm chặt vợ, giọng nghẹn lại: “Không có lối thoát nào cho anh cả”.
Tôi khó nhọc nói tiếp: “Trước khi cưới em, anh đã sống chung với vài người, hai người trong số đó có thai”.

Vợ tôi hỏi dồn: “Vậy con đâu anh?”.

Một lúc lâu sau tôi mới có đủ dũng khí để trả lời câu hỏi của vợ:

“Anh đều dàn xếp bằng tiền”. Nhưng rồi cô thứ ba đã quát thẳng vào mặt anh: “Rồi một ngày anh sẽ bị báo ứng”. Khi ấy anh chỉ cười khẩy.

Vợ tôi bỗng bật khóc: “Trời ơi!”.

Anh nghĩ đây là nghiệp báo em ạ!.

                                                                                                                     Đông Hà 20/2/2012

 

(Viết theo đơn đặt hàng của tạp chí Thế Giới Eva số ra 8/3 năm 2012)

 

 

 

CÂY CÔ ĐỘC

Người Vợ

Tôi là một người phụ nữ đã bốn mươi tuổi, thành đạt và hạnh phúc, đó là những gì mà người khác nhận xét về tôi. Bởi

tôi là trưởng phòng của một công ty xuất nhập khẩu còn chồng tôi là đại gia bất động sản, gia đình tôi là hình mẫu lý tưởng của bao người nhất là cấp dưới của tôi. Tôi cũng cho là họ đúng vì cũng chẳng có nhiều nhà cả vợ chồng cùng thành đạt như chúng tôi. Tuy nhiên ít ai biết rằng đằng sau ánh hào quang ấy là những nỗi niềm khó nói.

Mỗi khi nghe tin ai đó có thai hay bắt gặp một cái bụng bầu lướt qua mặt tôi cũng ứa nước mắt. Thậm chí, chứng kiến cảnh một nữ nhân viên khổ sở mệt mỏi, nôn ọe khi nghén hoặc nhìn thấy họ ăn một trái chanh, cắn một miếng xoài chua thì trong tôi cũng dấy lên cảm giác ghen tỵ khó tả. Tôi thèm thuồng nhìn theo họ và ước gì mình được đánh đổi tất cả tiền tài, địa vị, sắc đẹp để trở thành họ.

Niềm vui làm mẹ như vô vàn những người đàn bà khác với tôi là khát khao suốt mười năm qua. Và đó còn là những ám ảnh, những dằn vặt, thỉnh thoảng trong những giấc mơ tôi lại nghe thấy tiếng khóc thét, tiếng van xin của những đứa trẻ cùng những âm thanh rùng rợn nơi phòng mổ. Những đứa trẻ van khóc cầu xin: “Mẹ ơi, xin đừng giết con!”.

Mới mười sáu tuổi, tôi đã lên bàn mổ hút đi cái thai chưa đầy năm tháng. Nỗi đau kéo dài tới khi tôi tốt nghiệp đại học, ra

trường đi làm và yêu một người con trai khác. Rồi nỗi đau quặn lên khi người ấy nói với tôi:

“Em đã không còn gì từ lúc mới mười sáu tuổi thì anh cũng không chắc cái thai trong bụng em là con anh đâu”.

Lại một lần tôi quay lại phòng mổ sản khoa. Lần cuối cùng…

Người Chồng

Hôm nay tôi quyết định tạm gác hết công việc, tạt qua siêu thị mua ít đồ, gửi cho vợ tin nhắn: “Em về sớm nhé”.

Đã quá lâu rồi tôi mới tự vào bếp làm cơm cho vợ. Chúng tôi vẫn là một đôi vợ chồng yêu nhau, vẫn sống hạnh phúc nhưng là hạnh phúc chưa trọn vẹn bởi thiếu vắng những đứa trẻ. Người ta vẫn bảo con cái là hoa trái của cây tình yêu. Vậy nên vợ chồng tôi cho dù có xây bao nhiêu căn biệt thự, mua bao nhiêu chiếc xe hơi đắt tiền đi chăng nữa thì khi chết rồi chúng tôi chỉ là một cái cây cô độc mà thôi!

Không ít lần mọi người khuyên tôi ly dị hoặc đi kiếm một đứa con bên ngoài vì vợ tôi không thể sinh con. Nhưng khi tôi chứng kiến mười năm liền vợ tôi sống trong dày vò đến trong giấc ngủ vẫn còn khóc thì tôi không nỡ. Tôi biết đối với một

người đàn bà thì hạnh phúc nhất là được làm mẹ, vậy nên sẽ không có gì đau khổ hơn khi họ bị cướp đi hạnh phúc ấy. Và biết đâu chính tôi cũng là nguyên nhân đẩy vợ tôi vào bi kịch ấy.

“Đây sẽ là bữa cơm cuối cùng của vợ chồng mình”.

“Em nói sao?”.

“Hôm nay em đã đi gặp luật sư”.

“Em cho rằng đấy là lối thoát?”.

“Ít nhất nó cũng là lối thoát cho anh. Những người đàn bà khác sẽ sinh cho anh một đàn con”.

Tôi ôm chặt vợ, giọng nghẹn lại: “Không có lối thoát nào cho anh cả”.
Tôi khó nhọc nói tiếp: “Trước khi cưới em, anh đã sống chung với vài người, hai người trong số đó có thai”.

Vợ tôi hỏi dồn: “Vậy con đâu anh?”.

Một lúc lâu sau tôi mới có đủ dũng khí để trả lời câu hỏi của vợ:

“Anh đều dàn xếp bằng tiền”. Nhưng rồi cô thứ ba đã quát thẳng vào mặt anh: “Rồi một ngày anh sẽ bị báo ứng”. Khi ấy anh chỉ cười khẩy.

Vợ tôi bỗng bật khóc: “Trời ơi!”.

Anh nghĩ đây là nghiệp báo em ạ!.

                                                                                                                     Đông Hà 20/2/2012

(Viết theo đơn đặt hàng của tạp chí Thế Giới Eva số ra 8/3 năm 2012)

 

 

YÊU… TRÊN TỪNG NGÓN TAY

Người ta vẫn bảo, hai người yêu nhau thật sự thì bất kỳ tiếp xúc nào cũng là làm tình. Tôi cũng từng qua nhiều mối tình nhưng chưa từng cảm thấy câu nói đó đúng.

Cho đến một lần tôi vào viện thăm người bạn thân vừa phẫu thuật cắt bỏ khối u. Khuôn viên bệnh viện buổi chiều trong lành yên tĩnh đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng lá tách mình rụng xuống.

“Nó nhẹ nhàng rơi và nằm yên trên mặt đất, rồi vài ngày sau sẽ phân hủy, thấm vào đất, thành nguồn dinh dưỡng nuôi cây sinh ra những chiếc lá non khác”.

Bạn tôi nói vậy và tôi phì cười

“May mà mày mới chỉ bị u lành, chứ dại mồm mày mà bị u ác gì gì đó thì có khi thành triết gia mất”.

Bạn tôi bật cười trước câu đùa của tôi rồi mắt lại đượm buồn.

“Có lẽ khi rơi vào nghịch cảnh rồi người ta mới thấy những gì mình có quý giá đến mức nào. Nhất là sức khỏe. Đó, mày nhìn đôi trai gái đang ngồi hàng ghế đá đối diện kia xem”.

Tôi nhìn theo hướng bạn chỉ. Trước mắt tôi đôi trai gái nọ đang ngồi trên ghế đá, cô gái gục đầu lên vai chàng trai. Gương mặt cô gái nhợt nhạt, mệt mỏi. Tuy nhiên, nó lại đẹp và phúc hậu đến lạ thường! Họ dựa vào vai nhau, không nói lời nào, chỉ có đôi bàn tay lồng vào nhau chặt khít. Bàn tay chàng trai thô ráp, bàn tay cô gái gầy guộc.

Bạn tôi khẽ thì thầm:

“Họ đang làm tình đó!”.

Tôi trợn mắt hỏi lại:

“Mày đùa hay nhỉ”.

“Tao không đùa! Chiều nào sau giờ làm anh chàng đó cũng đến thăm cô ấy, chiều nào họ cũng ngồi ở cái ghế đá đó, dựa vào nhau với hai bàn tay đan chặt, không một lời trò chuyện. Hai bàn tay cứ siết chặt như thể để cảm nhận hết sự yêu thương về tinh thần và hơi ấm về xác thịt. Nếu đã yêu nhau thật sự thì không nhất thiết phải lên giường mới là làm tình”.

Tôi ngồi quan sát đôi trai gái đối diện chăm chú, quả thật từ đầu đến giờ họ không nói với nhau lời nào. Cô gái điềm tĩnh dựa vào vai chàng trai, nét mặt mãn nguyện! Khuôn mặt chàng trai lại hằn lên vẻ mệt mỏi, khổ đau và bất lực. Chỉ có bàn tay hai người luôn đan chặt.

“Hai người đó yêu nhau đã ba năm, một mối tình câm bởi công việc đã cướp hết thời gian của họ. Nghe nói cô gái đã làm việc cật lực để giúp người yêu hoàn thành giấc mơ mở công ty phần mềm. Có điều khi công ty được biết đến cũng là lúc cô gái ngã quỵ vì căn bệnh ung thư đã bước sang giai đoạn cuối”. Bạn tôi chậm rãi kể.

Tôi chìm đắm trong lời kể của bạn còn đôi mắt vẫn cứ ngước nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau. Hai bàn tay mải mê lạc vào thế giới nào đó chăng? Cái thế giới thánh thiện mà ở đó tình yêu sâu đậm đến mức họ chỉ cần chạm nhẹ vào nhau, ngước mắt nhìn nhau, hay chỉ là một cái nắm tay cũng cho họ cảm giác mãn nguyện, cũng cho họ cảm nhận yêu thương nồng cháy, mà không cần lên giường.

Bạn tôi kéo tôi về với thực tại bằng câu hỏi:

“Mày có biết vì sao họ lại luôn nắm tay nhau như vậy không?”.

Tôi không nói gì mà chỉ lắc đầu, bạn tôi kể tiếp. “Đơn giản vì ngày xưa họ yêu nhau nhưng cả hai đều không dám thổ lộ. Chàng trai yêu, nhưng mải cắm đầu vào công việc, còn cô gái yêu nhưng mặc cảm về thân phận và cũng không muốn tình yêu của mình cản trở chàng trai. Tình yêu song phương chân thành trong im lặng, khi họ chỉ dám trao cho nhau những ánh mắt trìu mến, những cái chạm nhẹ và đặc biệt là những cái nắm tay giấu giếm trước mặt mọi người. Chỉ đơn giản vậy đó mày ạ!”.

Tôi thì thầm như sợ phá vỡ không gian bình yên của đôi trai gái kia:

“Ừ, chỉ đơn giản vậy vì họ yêu nhau bằng trái tim, bằng tâm hồn luôn biết nghĩ cho đối phương, chứ họ không yêu bằng dục vọng, bằng vẻ bề ngoài hào nhoáng. Có lẽ tao và mày thiếu diễm phúc như anh chàng kia!”.

Bước ra khỏi bệnh viện, chiếc xe của tôi lao vào dòng người xe tấp nập nhưng hồn tôi vẫn còn ở bệnh viện, nơi đôi trai gái kia bên nhau, nơi thời gian như chỉ muốn rơi nhỏ giọt khi sự sống của cô gái chỉ tính bằng ngày, bằng giờ. Một chuyện tình kết thúc không có hậu như những bộ phim truyền hình Hàn Quốc chiếu nhan nhản trên ti vi, nhưng tôi vẫn thấy anh chàng kia thật may

mắn. Anh đã gặp được tình yêu đích thực khi họ làm tình trên từng ngón tay!

Đông Hà, mồng hai tết Tân Mão

Truyện ngắn được cộng đồng mạng bình chọn hay nhất năm 2012

Lời Tác Giả: Nếu ai hỏi tôi tình yêu là gì? Tôi sẽ trả lời rằng: “Tình yêu là khi chúng ta dám yêu những khuyết điểm của người chúng ta đang yêu, chứ không phải là yêu sự ưu điểm bên ngoài của họ”. Một cái kết lấp lững nhưng đó lại là một con đường mới mở ra cho nhân vật TÔI hiểu hết về tình yêu đích thực, điều mà không ít bạn trẻ ngày nay đang thiếu. Dù họ đã từng trải qua rất nhiều mối tình thậm chí, là đã từng sống chung, sống thử với nhau. Nếu hai người đã yêu nhau thật sự thì bất kỳ hành vi thân thiết nào cũng đều có thể hiểu là họ đang làm tình.

MỘT BỮA CƠM CHIỀU

Mới sáu rưỡi sáng, tiếng đập cửa ầm ầm.

“Dậy, dậy mau ba bảo”. Người cha vừa đập cửa vừa gọi to.

Cô con gái lớn uể oải mở cửa phòng cùng với cái ngáp dài.

“Ba gọi sớm vậy?”.

“Chiều con về sớm không?”.

“Dạ. Con chưa biết. Nhưng có chuyện gì ạ?”.

“Thì chiều nội và bác cả lên chơi, con chịu khó về sớm nấu cơm nhé”.

Câu nói của người cha như gáo nước lạnh dội xuống đầu cô con gái lớn, choàng tỉnh cơn buồn ngủ, cô gái làm như chợt nhớ ra gì đó, hai mắt mở to, lắc đầu nguây nguẩy:

“Dạ không, không được rồi, chiều nay con học tới sáu giờ, tối lại học Anh văn đến chín giờ, sau đó con đi họp nhóm tình nguyện đến mười một giờ đêm mới về đến nhà”.

Người cha tỏ vẻ khó chịu định nói gì đó rồi lại thôi, quay về phòng. Bà vợ ngồi ở bàn trang điểm, bôi bôi, trét trét nhưng miệng vẫn nói liên hồi:

“Tôi đã bảo ông rồi, cứ dẫn ông bà ra nhà hàng cho tiện, chứ ai thời gian đâu mà chợ búa cơm nước hầu các cụ. Đấy ông xem, lịch làm việc của tôi kín luôn cả tuần, thậm chí, tôi không còn thời gian để đến spa chăm sóc da mặt”.

Bà vợ bóp một ít kem che khuyết điểm ra tay để bôi lên mặt. Ông chồng thở dài ngồi xuống sofa, nhìn bà vợ vẻ ngao ngán:

“Nhưng khổ nỗi chiều nay tôi có một cuộc họp quan trọng với đối tác, sau đó còn phải mời họ đi nhậu nữa”.

Bà vợ ném cái chổi trang điểm xuống mặt bàn, quay lưng về phía ông chồng, giọng đanh đá:

“Tôi biết mà! Ông thì có gì bận ngoài nhậu nhẹt”.

Ông chồng vừa mặc áo sơmi vừa quát bà vợ:

“Tôi đi nhậu vì công việc, không như cô suốt ngày lê lết hết spa lại trung tâm mua sắm”.

Bà vợ hùng hổ đứng dậy một tay chống nạnh một tay chỉ vào mặt ông chồng:

“Này, ông đừng tưởng chỉ có đi nhậu mới là công việc nhé. Đàn bà đi spa, đi mua sắm cũng đều là công việc hết. Mà ai bảo tự nhiên ông cho con bé ô-sin về quê, để giờ người nhà ông lên không có ai chăm, rồi ông quát tháo vợ con ầm ĩ hả?”.

Ông chồng như biết cái sai của mình nên cố hạ giọng xuống.

“Thì bố mẹ nó ốm thì phải cho nó về chăm chứ”.

“Chăm chăm cái gì? Chừng nào bố mẹ nó chết hẵng hay. Đấy ông xem cả tuần nay ô-sin nghỉ việc, nhà cửa như cái chợ, cha con ông đi tối ngày, tôi thì hàng đống việc ở công ty chưa làm xong, giờ bố mẹ ông lên ông bắt tôi ở nhà lo cơm nước”.

Tiếng gào thét của bà mẹ khiến thằng bé đang trong  nhà vệ sinh phải bịt tai lại, ngoài kia cuộc cãi vã đã đến hồi gay cấn, kẻ nhiếc mắng, người chỉ trích. Thằng bé nhìn qua khe cửa đầy sợ hãi, nó co rúm người lại khi thấy cha ném cái ly, mẹ đáp trả bằng cái bình hoa trên bàn trang điểm. Nó nhìn qua khe cửa chừng một lúc biết sẽ chẳng còn trông chờ được gì nên quay chạy lại bên cái la-va-bo rửa mặt. Cố với mãi vẫn không thể với tới vòi nước, thằng bé bèn lấy cái chậu nhỏ úp xuống và đứng lên

đó. Vậy là tự nhiên nó cao thêm một khúc, hí hửng soi mình trong gương, nó cười lộ nguyên hai cái hố răng, hai cái răng lung lay mãi không chịu rụng đó cuối cùng đã bị ông nội nhổ đi hôm nó về quê.

Nó vẫn nhớ lúc đó nó khóc ghê lắm, khóc to đến mức chắc ba làng cũng nghe thấy như nhận xét của bà nội. Nó cũng còn nhớ, lúc đó ông nội bế nó đang nước mắt giàn giụa lên nựng:

“Bo ngoan, xem ông nội làm phép cho cháu ông mọc ra răng mới đẹp hơn này”.

Ông ném cái răng dính đầy máu, miệng đọc câu thần chú: “Hú hú chuột chuột, ta ném cho ngươi cái răng cũ, ngươi trả cho ta cái răng mới”(*). Mải xem ông nội làm phép, nó nín khóc lúc nào không biết.

___________

(*) Một câu thần chú của người xưa khi nhổ răng sữa của trẻ

con, để mong nó mọc ra răng mới.
Hí hửng nghịch vòi nước mãi nó mới chịu lấy bàn chải đánh răng ra quẹt kem đánh răng lên. Bình thường những công việc này đều do chị giúp việc làm, thậm chí chị còn đánh răng cho nó luôn! Đang soi mình trong gương chăm chú nhìn cái miệng dính

đầy kem đánh răng cười, bất chợt nó nhớ ra điều gì đó liền thả bàn chải xuống, cố kiễng chân với tay lên lấy bộ dao cạo râu cho bằng được.

Thằng bé hét váng lên và cửa phòng tắm nhanh chóng bật mở.

“Trời ạ, sao con để nước chảy lênh láng thế hả Bo?”.

Người mẹ quát lớn.

Người cha vội bế thằng bé từ nền đá lên, xoa xoa:

“Thôi nào, ngã có tí mà khóc to quá!”.

Rồi ông chồng quay sang trừng mắt nhìn bà vợ lớn giọng:

“Con ngã không chịu lo còn quát tháo ầm ĩ. Bà là mẹ nó mà việc chăm nó cứ giao hết cho ô-sin. Không có ô-sin thì mặc kệ nó loay hoay một mình trong nhà tắm!”.

Tiếng quát của ông chồng làm đứa bé như khóc to hơn. Đứa con gái từ phòng bên chạy sang nhìn hiện trường, lí nhí:

“Mẹ lo cho mình còn chưa xong thì lấy đâu ra thời gian lo cho con cái!”.

Cánh cổng sắt hé mở, đứa bé từ trong nhà vội chạy ào ra, trên vai là chiếc cặp trĩu nặng. Nó chạy ù một mạch sang nhà hàng xóm. Hai đứa trẻ gặp nhau hí hửng khoe chuyện.

“Bo ơi, chiều nay mẹ tớ lại nấu canh bí hầm xương, bạn qua ăn nữa nhé!”.

“Thích quá. Cả tuần nay chị giúp việc về quê, nhà tớ có ai nấu cơm chiều đâu. Ba mẹ và chị gái toàn về trễ, chiều nay ông bà tớ lên cũng chẳng có cơm để ăn nữa đó!”.

Giọng buồn tênh của thằng bé khiến ba mẹ nó đứng sau như muốn mất hồn. Người mẹ bỗng nhìn vào cái thùng rác trước cổng nhà chất đầy vỏ hộp đồ ăn sẵn.

“Nào con trai, đi học ngoan, chiều còn về đón ông bà”. Tiếng ông bố vang lên.

Trong giây lát người mẹ như bừng tỉnh vội nói với cô con gái đang chuẩn bị rú ga lướt đi:

“Hôm nay học xong nhớ qua công ty đón mẹ đi siêu thị mua thức ăn nhé”.

Bản tình ca cuộc sống

Bảy giờ sáng, khi cánh cổng sắt của ngôi biệt thự mở ra thì cũng là lúc một ngày làm việc của tôi bắt đầu. Hôm nào cũng vậy, tôi luôn thận trọng bước những bước khẽ khàng vì sợ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong ngôi nhà sang trọng này.

Vẫn là câu hỏi bằng giọng run run của bà cụ nằm trong phòng như một lời chào dành cho tôi mỗi khi bước vào nhà:

“Đến rồi hả con?”.

“Dạ con chào bà ạ! Bà ơi, hôm nay bà thấy trong người thế nào?”. Tôi vừa nói chuyện vừa đeo khẩu trang, găng tay để bắt đầu công việc của một điều dưỡng viên đến rửa vết thương và tập vật lý trị liệu cho bà cụ. Nhẹ nhàng nâng người bà cụ sang một bên, tôi bắt đầu rửa những vết thương đằng sau lưng, chúng như những cái hố nhỏ đang lan dần ra và lở loét do viêm nhiễm vì nằm lâu ngày.

“Bà nằm yên và chịu khó đau một tí nhé. Vết thương sắp lành rồi bà ạ! Con chỉ cần rửa sạch là ít hôm nữa bà ngồi dậy đi lại được rồi”.

Tôi nói bằng giọng bình thường nhất có thể để an ủi bà chứ thật ra khi vết thương cũ chưa kịp lành thì vết thương mới lại xuất hiện. Vẫn bằng giọng nói run run và cố nén nỗi đau, bà trò chuyện cùng tôi:

“Sống mà làm khổ con cháu thế này, bà nên chết thì hơn, con ạ!”

“Ơ kìa, sao bà lại nói vậy? Con cháu lúc nào cũng thương và mong bà trường thọ mà. Nào, bà chịu khó nằm yên một chút để con bôi thuốc nha”.

Bà cụ thở dài, buồn bã:

“Nằm một chỗ mới biết lòng con cháu”.

Tôi khựng lại trong tích tắc, bàn tay run lên không thể nào đưa tiếp miếng bông tiệt trùng vào lau vết thương được. Tôi nhớ lại lần đầu tiên đến đây, hôm đó trước khi đi sếp gọi tôi vào dặn:

“Đây là khách hàng VIP. Anh giao ca này cho em. Em cố gắng làm cho tốt nhé”.

Nhưng lần đó tôi đã bị đối xử như một người giúp việc. Họ mặc kệ tôi là điều dưỡng viên, chẳng khách sáo bắt tôi… xuống bếp nấu cháo, gọt trái cây cho bà cụ, vì người giúp việc đang nghỉ phép. Việc chăm sóc bà cụ đã được giao cho cô điều dưỡng viên người nước ngoài.

Tôi ngỡ ngàng đến mức định gọi điện về công ty để xác nhận lại. Thế nhưng khi thấy người con trai trưởng đứng bên cạnh bà cụ, một Việt kiều có bề ngoài giàu có phong độ, thì tôi mơ hồ hiểu ra vấn đề và cố làm cho hết nhiệm vụ khách hàng yêu cầu, dù đây không phải công việc của điều dưỡng viên.

Tuy nhiên một tuần sau, khi người con cả về lại Mỹ, người con thứ không thuê điều dưỡng viên nước ngoài chăm sóc bà cụ

nữa. Số tiền người anh để lại được cô em dâu chi xài rất hạn chế. Vợ chồng con cái anh ta ở phòng riêng và đi làm, đi học suốt ngày, bỏ mặc việc chăm sóc bà cụ cho tôi và một con bé giúp việc. Chưa bao giờ tôi thấy hai đứa cháu và cả mẹ chúng bước vào phòng thăm bà.

Công việc của tôi chỉ gói gọn trong vòng một tiếng đồng hồ mỗi ngày, nhưng tôi luôn nấn ná ít lâu. Sự cô quạnh của bà cụ làm tôi không ít lần rơi nước mắt. Bà hay nhờ tôi đỡ bà ngồi dậy dựa vào cửa sổ cạnh giường. Từ đó nhìn ra sẽ thấy một ngôi nhà mái tôn lụp xụp và ẩm thấp. Bà cụ thường nói với tôi:

“Nếu giờ đổi ngôi biệt thự sang trọng này để ở ngôi nhà lụp xụp kia bà cũng sẵn sàng”.

Tôi ngạc nhiên hỏi lý do thì bà bảo tôi cứ lại gần cửa sổ mà quan sát. Y lời bà, tôi dán mắt vào cửa sổ để nhìn sang nhà bên cạnh. Chẳng có gì ngoài một anh con trai đầu trọc lóc, mặc một chiếc áo thun rách đang dìu bà mẹ từ giường xuống chiếc xe lăn.

“Hình như anh con trai đang chuẩn bị đưa mẹ mình đi đâu đó, bà ạ”. Tôi nói mà mắt vẫn không ngừng quan sát.

Bà cụ nhìn xa xăm:

“Nó lại đẩy mẹ nó lên chùa xin ăn đó. Tội nghiệp, đầu óc nó không tinh nhanh như người ta đâu. Đúng là cuộc sống như một

bản nhạc với đủ mọi nốt nhạc trầm bổng, chưa biết ta và người đàn bà kia ai đã hạnh phúc hơn ai, con ạ!”.

Tôi thầm nghĩ đúng là mỗi con người chẳng khác nào một nốt nhạc có người may mắn được làm một nốt bổng bay cao, thì cũng có người bất hạnh làm một nốt trầm đến mức không ai nhận ra sự tồn tại của họ. Nhưng dù sao, họ vẫn là một phần không thể thiếu để tạo nên một bản tình ca nhiều cung bậc cảm xúc bất tận cho cuộc đời này!

Xin phép bà cụ tôi ra về dù trong lòng không muốn bỏ cụ thui thủi một mình, trong khi con bé giúp việc vẫn đang dán mắt vào ti vi bên phòng khách. Giữa muôn trùng của cuộc sống nhộn nhịp, tôi lại tiếp tục đến nhà khách hàng khác để chăm sóc.

… Và bản tình ca cuộc sống vẫn tiếp tục ngân vang!

 

Sài Gòn, ngày 22-3-2011

Đăng trên báo Áo Trắng 10/2011

 Lời tác giả: Lấy lại từ chính câu chuyện của một khách hàng ở công ty HELP và tôi rất phục cô điều dưỡng đã xử lý khôn kheó nhưng, lại hơi chạnh lòng với cách mà một vài người thường đối xử với cha mẹ già yếu không may ốm đau. Ừ, thôi thì cuộc sống

là vậy và cũng may có cô điều dưỡng hàng ngày đến chăm sóc và trò chuyện cho bà cụ vơi đi nỗi buồn. Và đây cũng là một phần trong sứ mệnh mà HELP mong muốn mang lại cho xã hội.

HOA HẬU QUÝ BÀ

  1. Ti vi đang phát chương trình truyền hình trực tiếp chung kết cuộc thi hoa hậu quý bà. Ba đứa trẻ con ngồi dán mắt vào cái màn hình ti vi 14 inch cũ kỹ, vừa xem vừa tranh nhau bình luận. Đứa lớn nhất bảo:

“Bà áo hồng đẹp chưa mẹ ơi, bà ấy đã gần năm mươi rồi mà trông như ba mươi tuổi ý. Đó đó, mẹ thấy chưa?”.

Đứa lớn chưa kịp nói hết câu thì đứa thứ hai đã chen vào:

“Không mẹ ơi, đừng nghe chị hai! Vì con thấy bà áo vàng mới là đẹp nhất. Đó đó, cái bà mặc váy vàng, búi tóc cao và đeo sợi dây chuyền to đùng ý”.

Đứa thứ hai vừa nói vừa ôm cổ mẹ nó, một tay chỉ vào ti vi bắt bà mẹ nhìn cho bằng được mới thôi. Thằng út mới có năm tuổi liền tức tốc nhảy thẳng vào trước màn hình ti vi chỉ tay quát lớn:

“Không đúng, bà mặc áo dài trắng mới đẹp nhất. Con tin chắc bà ta sẽ là hoa hậu cho mà xem”.

Hai đứa lớn liền đồng thanh chu miệng quát:

“Im đi! Con nít biết gì mà xấu với đẹp. Nhìn bà ta vừa già vừa xấu sao đoạt giải được hả?”.

Cuộc chiến của ba đứa nhỏ bắt đầu hồi gay cấn. Thằng út đứng chống nạnh ngay giữa màn hình ti vi cãi lại cho bằng được với hai chị kia.

“Có hai chị không biết thì có. Em thấy bà áo trắng mới đẹp nhất”. Nó vừa nói vừa chạy về phía bà mẹ. “Mẹ ha. Con nói đúng mẹ ha, chứ hai bà kia xấu hoắc”.

Đứa út cứ lay lay người mẹ nó mong mẹ gật đầu đồng tình với mình. Bà mẹ vẫn dở tay với đống bột bánh nên nghe đứa nào nói cái gì cũng đều gật đại cho nó vui, chứ có thì giờ ngước mắt lên ti vi đâu mà biết ai xấu với đẹp? Thỉnh thoảng thằng út chạy tới dựng cái đầu bà lên bắt nhìn lên màn hình ti vi, thì bà mẹ mới thấy được những quý bà thướt tha, lộng lẫy ra sao thôi!

“Ừ thì cả ba đứa đều nói đúng. Bà nào cũng đẹp, chỉ có mẹ chúng mày là xấu nhất vì phải làm quần quật suốt ngày mới có thể nuôi nổi ba cái tàu há mồm này nè”. Vừa nói người mẹ vừa đưa tay véo vào cái má phụng phịu của thằng út làm nó đau điếng ré lên.

2. Cuộc cãi lộn của ba đứa trẻ đã chấm dứt vì ban giám khảo đã trao xong giải, kết quả chẳng có bà nào trong bình chọn

của ba đứa trẻ được giải cả. Mọi thứ ồn ào giờ đã hết. Ti vi đã tắt còn ba đứa trẻ thì đã lên giường ngủ từ lâu. Căn nhà lại chìm vào yên ắng. Bà mẹ hết nhồi bột xong lại viên tròn nó lại cùng với nhân đậu xanh trộn dừa, gói lại với lá chuối để sớm mai dậy sớm cho vào nồi hấp, rồi mang ra chợ bán. Cái thứ bánh mà người ta vẫn thường gọi là bánh lá gai, đúng là gai góc thật như chính cuộc đời người phụ nữ lam lũ này. Hình như cái sự lam lũ nó đã gắn liền từ khi người phụ nữ này mới cất tiếng khóc chào đời thì phải. Mẹ mất khi vừa tròn một tuổi, nên những tháng ngày tiếp theo phải sống với sự hà khắc cơ cực của người mẹ kế. Mười chín tuổi đi lấy chồng, cuộc đời lại bước sang một cửa khổ ải mới. Sinh hai đứa con gái đầu, gia đình bên chồng lại chỉ mong có một đứa cháu trai, thế là suốt ngày bị đánh đập, nhiếc mắng. Đến khi sinh được thằng út, mới thở phào nhẹ nhõm ngỡ cái sự khổ đã được giảm đi một ít nhưng ai ngờ đùng một cái người chồng lại say xỉn đến bị tai biến. Gánh nặng gia đình lại đè lên đôi vai gầy nhiều hơn.

3. Chưa bước qua ngưỡng cửa ba lăm mà trông người phụ nữ ấy như gần năm mươi tuổi. Dáng người khô, khuôn mặt dài và hóp, những vết chân chim in đầy nơi khóe mắt, còn những đốt

xương cổ thì ngày một lộ rõ hơn, nước da đen và mái tóc khô cháy. Mái tóc lúc nào cũng kẹp một cái kẹp búi cao ngay cả trong lúc nằm ngủ. Lúc nào cũng lật đật vội vã, hành trình một ngày của người phụ nữ này là bốn giờ sáng dậy để bắt đầu ngày mới: hấp bánh, mang ra chợ bán, trưa lại cơm nước để lo cho người chồng đang nằm một chỗ và ba đứa con xong, có những lúc người phụ nữ ấy lại chẳng kịp ăn uống gì, lại phải chạy đi dọn dẹp cho nhà người khác. Lau dọn thuê cho hai ngôi nhà chỉ gói gọn trong một buổi chiều. Cuộc sống cứ cuồn cuộn trôi trong sự vất vả cơ cực làm tàn phai dần nhan sắc một thời. Có lẽ người phụ nữ này chẳng bao giờ biết đến các cửa hiệu spa, cửa hàng thời trang, mỹ phẩm dành cho các quý bà. Chính vì thế nên không bao giờ người phụ nữ này dám đứng trước gương quá năm phút, bởi soi làm gì khi trong gương chỉ là một người đàn bà xấu xí, đen ngòm và gầy khô. Tưởng chừng như sự sống đang dần biến mất…!

  1. Có những lúc người phụ nữ như ứa nước mắt khi đứa con gái thứ hai hồn nhiên bảo:

“Mẹ ơi, sao mẹ bạn Hương ở lớp con đã bốn mươi tuổi mà trông trẻ ơi là trẻ, tóc vàng uốn lọn dài như thế này nè. Da thì trắng ơi là trắng, mặc toàn váy bó sát người, mỗi lần đi đón bạn ý, cô ấy

bước từ ô tô xuống là cả trường con ai cũng phải ngước nhìn đó mẹ”.

Đó là sự so sánh vô tư của con trẻ. Nó đâu có biết giữa một quý bà làm giám đốc và một người phụ nữ lam lũ cả ngày phải vắt kiệt sức mình để lo cho chồng cho con khoảng cách lớn đến thế nào. Chạy vạy lo cuộc sống mưu sinh, ăn học của ba đứa con và người chồng nằm một chỗ, trên khuôn mặt khắc khổ nhiều vết nhăn kia, ít khi nở nụ cười, trừ những lúc vô tình nghe ai đó bảo: “Con đó vậy mà đẻ hai đứa con gái xinh thật. Khuôn mặt tròn, đôi mắt đen, đôi lông mày dày, mũi dọc dừa, miệng trái tim, dáng cao, y chang thiếu nữ trong tranh”.

Những lúc như vậy người phụ nữ như có một nguồn năng lượng nào đó chảy vào vậy. Người ta vẫn bảo con cái là sự kết tinh của cha mẹ và những mơ ước của cha mẹ hội tụ và truyền vào những đứa con. Đó là một sự kết tinh diệu kỳ của tự nhiên! Phải chăng vì vậy mà hai đứa con gái đẹp đến vậy. Thỉnh thoảng đứa con gái đầu vẫn hay thỏ thẻ vào tai người mẹ.

“Mẹ à, hai năm nữa con sẽ đi thi hoa hậu, sẽ đoạt giải để đem thật nhiều tiền về cho mẹ, lúc đó nhà ta  sẽ không nghèo như bây giờ, mẹ sẽ không còn phải vất vả làm quần quật như lúc này”.

Viễn cảnh ấy có vẻ xa xăm nhưng người phụ nữ vẫn nở một nụ cười mãn nguyện, lại thấy mình thêm cật lực hơn. Đôi khi trong

cuộc sống con người ta vẫn cần một điều gì đó để hy vọng, để nỗ lực ở hiện tại để những khó khăn sẽ được vượt qua một cách dễ dàng hơn.

  1. Buổi cơm trưa diễn ra bình thường, đứa con trai năm tuổi đang bón từng thìa cơm cho người cha nằm trên giường. Bất chợt, nó quay lại hỏi hai chị nó:

“Sao em thấy trên ti vi toàn là những bà giám đốc, giáo viên, kế toán đi thi hoa hậu, còn những người bán bánh như mẹ mình lại không được đi thi nhỉ?”.

Đứa lớn chống chiếc đũa lên cằm, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời:

“Thì những người phụ nữ đó họ có nhiều tiền và nhiều thời gian làm đẹp, thì mới…”.

Chưa kịp để cho chị mình nói hết câu, đứa thứ hai đã chen vào:

“Chị nói sai rồi, em nghĩ họ được đi thi vì họ có kiến thức, có học vấn thì mới tự tin nói trước đám đông được chứ”.

Đứa chị lập tức bỏ ngay cái bát và đôi đũa đang ăn dở xuống mâm chỉ tay vào mặt em nó nói:

“Em nghe nè, hôm qua có mấy tờ báo đưa tin có mấy quý bà đã lấy bằng tốt nghiệp của người khác, sửa thành tên mình để được đi thi đó”.

Người cha nằm trên giường sau một hồi nghe ba đứa con tranh luận bỗng lên tiếng:

“Vậy thì vứt các con ạ! Ba thấy mẹ các con là hoa hậu quý bà mới đúng. Bởi suốt ngày làm lụng cật lực để nuôi ba đứa ăn học, rồi lo chữa bệnh cho ba, chứ có đâu rửng mỡ như mấy quý bà lả lướt trên ti vi”.

Người cha đưa tay véo và má đứa con trai:

“Phải không con trai?”.

Ngoài kia chiếc xe đạp cũ đang dựng ở một góc cửa, những giọt mồ hôi vẫn còn đầm đìa trên khuôn mặt người mẹ giữa trưa nắng oi ả, vậy mà tiếng cười nói của bốn cha con trong nhà chợt làm mát lòng người mẹ. Người đàn bà ấy vừa gỡ từng món hàng trên xe xuống vừa thầm nghĩ, đã quá lâu rồi những tưởng người chồng không còn để ý đến nhan sắc của mình. Chỉ mới nghĩ tới đó bất chợt giật mình khi đứa con trai từ phía sau hét lên.

“A cả nhà ơi, hoa hậu quý bà đã đi chợ về!”.

 

TRẦN TRÀ MY

SÀI GÒN 24/4/2010

Truyện ngắn lọt vào top 30 truyện ngắn hay nhất của cuộc thi Truyện ngắn hay do Tạp chí Tiếp thị Gia đình tổ chức năm 2010

Lời tác giả: Tôi viết truyện ngắn ở Sài Gòn trong một đêm 12h khuya ở xóm trọ khi vô tình nghe một đứa bé hàng xóm biểu mẹ nó xem TV khi trên TV đang chiếu lại cuộc thi hoa hậu quý bà. Nằm nghe những lời bình luận hồn nhiên của đứa trẻ về bà này đẹp, bà kia xấu. Bất chợt, tôi cảm thấy xót thương cho bà mẹ đang cặm cụi bên bàn may, rồi bỗng nhớ đến mẹ của mình, nhớ đến hình ảnh của những người đàn bà lam lũ khác. Để rồi từ đó tôi cứ vậy mà viết. Những mảnh ghép chắp nối để tạo nên truyện ngắn này. Giản dị như chính sự hy sinh thầm lặng, hàng ngày quên hết tuổi xuân, nhan sắc của những người đàn bà sinh ra không may vướng phải số khổ vào mình.