Cuộc gặp gỡ bất ngờ

Phương là một cô gái sống trầm lặng, ít nói. Nó có một đôi mắt rất to và tròn như hai hòn bi nâu vậy. Còn khuôn mặt của nó lúc nào cũng buồn, một nỗi buồn dường như không thể nào diễn tả được! Phương sống với ông bà ngoại đã gần 6 năm nay, kể từ khi ba mẹ nó chia tay. Nó có một cuộc sống khá đầy đủ về mặt vật chất. Hàng tháng cả ba lẫn mẹ đều chu cấp một khoảng tiền kha khá để lo cho nó ăn học. Tuy vậy nó luôn cảm thấy cuộc sống của mình vây quanh chỉ là sự tẻ nhạt buồn chán, nó sống như một cái bóng không hồn và đôi lúc nó đã nghĩ đến cái chết, bởi có lẽ chỉ có cái chết mới mong có thể xoá nhoà hết đi những ký ức buồn bã của ngày xưa! Hàng ngày nó đi học về tới nhà là nó lao vào phòng riêng, nó chẳng hề để ý đến những chuyện đang diễn ra xung quanh mình! Thậm chí nó cũng chẳng có lấy một người bạn thân nào ngoại trừ một con gấu bông, mà ba nó đã tặng hôm sinh nhật lần thứ 12. Hình như đây là kỷ vật duy nhất mà nó còn giữ lại, về những ngày xa xưa yêu dấu. Cứ mỗi lần nó nhớ về ngày xưa, về khoảng thời gian mà nó được sống bên

ba mẹ của mình, về những ngày mà nó xem như là những ngày hạnh phúc nhất! Thì hai từ căm hận trong lòng nó lại càng nhân thêm nhiều hơn… Nó hận bởi vì chính ba mẹ đã cướp mất tuổi thơ của mình. Và nó đã tự thề rằng chỉ có cái chết mới làm cho nó quên đi chuyện này!

***

Ở lớp bạn bè đặt cho nó một cái nick name là:“Đồ Lập Dị” bởi mỗi khi có ai hỏi cái gì, nó đều trả lời rằng: “Không biết!” chẳng bao giờ ăn mặc đúng mốt, không thích nghe nhạc và đặc biệt nó rất ghét những bộ phim Hàn Quốc. Đơn giản là vì những bộ phim Hàn Quốc, chỉ xoay quanh vấn đề tình yêu mà trong cuốn từ điển bộ nhớ của nó không bao giờ lưu giữ hai từ: Tình YêuNghiệp Chướng. Nó đã thề với chính bản thân nó rằng, sau này sẽ không bao giờ yêu ai hết! Có lẽ là nó rất sợ sau này sẽ lập lại nghiệp chướng như ba mẹ nó ngày xưa. Mơ ước lớn nhất của nó là trở thành luật sư, một luật sư thật giỏi để sau này nó mới có thể đứng ra bảo vệ cho những đứa trẻ bị bỏ rơi như nó bây giờ. Và để có thể thực hiện được mơ ước đó, thì ngay lúc này đây nó phải ra sức học cật lực như một cái máy không biết mệt mỏi. Nó muốn chứng minh cho ba mẹ thấy rằng, không có họ bên cạnh nhưng nó vẫn có thể trở thành một con người có ích được. Vừa mới thi tốt nghiệp xong, nó bỗng nảy ra quyết định

dành một khoảng thời gian cho sự nghỉ ngơi, như để bù lại suốt những năm học cật lực vừa qua. Những ngày này chiều nào nó cũng ra biển, vì nó vốn rất yêu biển, mỗi khi đứng trước biển nó cảm thấy mình thật nhỏ bé và dường như những lúc ấy bao nhiêu phiền muộn trong lòng nó bỗng tan biến theo những bọt sóng biển li ti. Và xa xa là những tiếng rì rào của sóng biển, đang khẽ vỗ dưới chân mình. Một cảm giác tuyệt vời đối với nó!

***

Chiều hôm nay là chiều cuối cùng nó ra biển, vì ngày mai nó sẽ lên đường ra Hà Nội để ôn thi. Trời đã bắt đầu xế chiều, những tia nắng yếu ớt cuối cùng đang dần vụt tắt. Cứ mải thả hồn đạp xe từ biển Cửa Việt về tới nhà. Bất chợt, cơn mưa giông đầu hạ từ đâu kéo đến. Đang luống cuống vì không biết trú mưa ở đâu, bỗng nhiên trong tiếng mưa rơi, nó chợt nghe thấy một tiếng gọi phía sau mình.

– Chị gì ơi, sao lại đứng giữa trời mưa vậy?

Quay người lại nó nhìn về phía ngôi nhà nhỏ nằm ở ven đường, nó bỗng phát hiện thấy một cô bé đang ngồi trên chiếc xe lăn.

– Em gọi chị hả ? – Nó hỏi bằng giọng bị đứt quãng bởi tiếng mưa. Liền đáp lại tiếng gọi của cô bé đó và vừa nói nó vừa dắt chiếc xe đạp tiến về phía ngôi nhà nhỏ với những bức tường được

quét vôi màu xanh. Bước vào nhà với một dáng vẻ rụt rè, nó chưa kịp nói gì thì cô bé đó đã vội lên tiếng: – Chị cứ ngồi tự nhiên đi.

– Ừ, chị cảm ơn! – Nó đáp lại kèm theo một nụ cười xã giao hòng đáp lại lòng hiếu khách của cô bé.

Một bầu không khí yên ắng đang bao phủ lấy hai người xa lạ. Chỉ lát sau, cô bé kia lại cất giọng hỏi như thể phá vỡ bầu không khí ấy: – Thế tên chị là gì vậy?

– Chị tên Phương. – Vừa trả lời vừa đưa tay lau đi những giọt nước còn vương trên mặt, rồi hỏi lại – Vậy còn em?

– Dạ em tên Hà. – Cô bé trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn cộng thêm một đôi mắt rất tròn còn cái miệng lúc nào cũng chúm chím cười. Nó cứ ngắm nhìn cô bé và hỏi: – Bộ em ở nhà một mình thôi à?

– Dạ ba mẹ em đi làm khuya mới về .

Nó liền hỏi tiếp: – Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? – Vừa hỏi nó vừa bước tới và quỳ xuống cạnh chiếc xe lăn.

– Em mười sáu rồi chị ạ! – Cô bé liền nhún vai đáp với vẻ hồn nhiên.

Nó liền thốt lên giọng thích thú: – Nghĩa là em thua chị hai tuổi đấy!

Chính sự cởi mở của cô bé đã làm cho nó cảm thấy tự tin hơn, một cảm giác thật gần gũi mà nó ít khi có được khi nói chuyện với những người khác.

– Thế em có đến trường học không?

Chỉ trong giây lát ánh mắt của cô bé bỗng thay đổi sắc thái, một nỗi buồn đang xâm chiếm cô bé.

– Dạ em không thể đến trường được! – Giọng của cô bé bỗng thay đổi.

Ngừng một lúc nó mới dám hỏi tiếp: – Ở nhà một mình như vậy em không thấy buồn sao?

– Dạ, em nghĩ nếu cuộc sống lúc nào cũng chỉ biết đến nỗi buồn, thì nó sẽ trở nên tẻ nhạt lắm đó chị! – Ngắt hơi trong vài giây cô bé lại hồ hởi nói tiếp – Không biết chị đã nghe câu nói “Hãy nhìn đời bằng đôi mắt của một người hạnh phúc đừng bao giờ nhìn đời bằng đôi mắt của một kẻ bất hạnh”. Bởi vì mình sống đâu phải chỉ cho riêng mình đâu!

***

Nghe xong những câu nói của cô bé, tự nhiên nó mới chợt nhận ra một điều rằng đâu phải nó mới là người bất hạnh nhất. Tại sao cô bé ấy bị liệt lại không thể đến trường và cũng không thể vui chơi đi lại như những người bình thường, rồi lại phải sống trong hoàn cảnh khó khăn. Ấy vậy mà lúc nào cô bé đó cũng nhìn

cuộc sống bằng ánh mắt của một người hạnh phúc. Còn với nó thì sao? Nó không bị liệt, nó cũng được đến trường được tự do đi lại và mặc dù nó hơi thiếu thốn về mặt tình cảm nhưng những thứ ấy đâu có ý nghĩa gì nếu như con người ta không biết cảm nhận được những hương vị của cuộc sống. Trong tiềm thức của mình nó tự hỏi với chính mình rằng giá như nó được nghe những câu nói đó sớm hơn thì hay biết mấy. Nó bắt đầu chuyển từ ánh mắt tò mò sang ánh mắt thán phục.

– Ơ, sao chị lại nhìn em giữ vậy? – Cô bé tỏ ra ngạc nhiên khi thấy ánh mắt khác lạ của nó.

– Em có biết những câu nói của em vừa rồi đã làm cho chị hiểu ra một điều rằng mình thật ích kỷ, bởi lúc nào chị cũng bị ám ảnh với ý nghĩ mình là một kẻ bất hạnh nhất và mặc dù hàng tháng ba mẹ vẫn quan tâm gởi tiền để lo cho chị ăn học. Chị sống với ông bà ngoại không thiếu một thứ gì, ấy vậy mà cái cảm giác cô đơn đến tuyệt vọng vẫn luôn luôn đeo bám lấy chị! – Nó vừa nói và từng giọt nước mắt như rơi theo từng câu chữ.

– Chị này, làm gì có ai là người bất hạnh nhất đâu, bởi mỗi người đều có một nỗi khổ của riêng mình nhưng cái chính là mình sẽ đón nhận nỗi khổ ấy như thế nào thôi? – Cô bé lại nói thêm – Đấy chị thấy không, đâu phải lúc nào trời cũng đổ mưa, bởi không phải lúc nào những đám mây đen kia cũng có thể che kín bầu

trời! Chị hãy nhớ rằng sau cơn mưa, tất cả sẽ trở lại như cái thuở ban đầu vốn có của nó thôi!

***

Chợt nhận thấy trong ánh mắt của cô bé đang bừng sáng lên những tia hy vọng, bỗng nhiên nó nhìn ra phía ngoài trời lúc này mưa đã tận, những tia nắng yếu ớt cuối cùng vẫn còn đang cố len lỏi qua những chiếc lá non đang nhún nhảy theo những điệu nhạc của gió. Hai bàn tay nó nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô bé và bảo: – Chị cảm ơn em nhiều lắm, nhờ những câu nói của em đã làm chị nhìn thấy được những điểm xấu của mình. Em nói đúng có lẽ chị nên thay đổi lại con người của mình. Sống đâu phải chỉ có nhận mà còn phải biết cho nữa chứ! – Ngừng một lúc để hít một hơi thở thật sâu rồi nó nói tiếp – Hay là chúng ta sẽ kết bạn nhé? – Nó hỏi bằng một giọng hào hứng đầy phấn khởi.

Đôi mắt cô bé bỗng trở nên mở to hơn đầy sự ngạc nhiên mà nhún vai trả lời: – Tại sao lại không chứ! – Vừa nháy mắt tinh nghịch cô bé vừa trả lời.

Cả hai cùng nhìn nhau cười, một nụ cười thật tươi và rạng rỡ và có lẽ nó chưa bao giờ có được một nụ cười thật tươi và rạng rỡ hơn như lúc này…