Định mệnh từ quá khứ
Jackson
Ôi, lạy chúa! Tôi chỉ ước sao ngay lúc này đây có ai đó ghé vào tai tôi mà nói rằng: “Đây chỉ là một giấc mơ mà thôi Jack
ạ!” Tại sao chứ? Tại sao đó lại là người thân của cô ấy kia chứ? Ôi, đầu óc tôi như muốn nổ tung ra thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh, khi vừa trông thấy bức ảnh ở trên bàn thờ. Và cũng chính ngay tại giây phút khinh hoàng ấy, tôi có cảm giác như tất cả mọi thứ đều đổ sụp xuống ngay trước mắt mình !Và quả thật chưa bao giờ tôi cảm thấy căm thù chiến tranh hơn như lúc này. Giờ đây tôi vẫn không dám tin và cũng không muốn tin vào cái sự thật khũng khiếp đó một chút nào! Đang còn mông lung chìm vào những suy nghĩ sợ hãi, bất chợt cánh cửa phòng bật mở. Vũ bước vào vội lấy tay bật đèn và hỏi: – Jack, sao lại nằm trong bóng tối vậy? – Vừa ném cái túi xách xuống giường vừa nói tiếp – Sao, lần đầu tiên đến thăm nhà nàng, có cảm giác thế nào kể nghe coi?
Câu hỏi của Vũ vừa rồi như giải thoát cho tôi ra khỏi những mớ cảm xúc sợ hãi mơ hồ đương ngự trị trong đầu. Tôi ngồi dậy trong sự uể oải rồi bất giác, tôi nắm lấy tayVũ mà nói với giọng đứt quảng, bởi nỗi sợ hãi kinh hoàng kia: – Vũ à, mình… mình đã tìm được người thân của cô gái ấy rồi.
Hai mắt Vũ mở to và ánh lên sự vui sướng:-what? thế Jack đã tìm tới nhà họ rồi hả?
Thêm một lần nữa giọng tôi lại toát ra nỗi sợ hãi vô bờ bến: – Nhưng Vũ có biết đó là nhà của ai không? – Tôi nói trong sự sợ
hãi lẫn cáu ghắt, còn hai tay thì ôm lấy đầu mình như thể sợ nó sẽ vỡ tung ra hàng nghìn mảnh vậy!
Vũ đặt tay lên vai tôi mà nói bằng giọng ân cần: – Jack này, người Việt Nam mình có câu: “Đánh kẻ chạy đi, chứ không ai đánh người chạy lại!” Mình nghĩ quá khứ thì mãi vẫn là quá khứ và chúng ta không thể nào quay ngược thời gian trở lại, để có thể sửa chữa những sai lầm của mình được. – Suy nghĩ một lát Vũ lại nói tiếp – Cũng giống như ông Frederic, suốt 30 năm cất giữ cuốn nhật ký của cô Đặng Thuỳ Trâm, trong nỗi ám ảnh bởi quá khứ. Nhưng cái đoạn kết của câu chuyện đó cả thế giới đều biết, đúng không?
Bất giác tôi hét lên: – Nhưng đó chính là cô của Thuỷ Tiên.
– What? – Giọng Vũ như không thể phát ra thành tiếng – Liệu đó có phải là sự nhầm lẫn hay không?
Lúc này đây tôi ước gì những lời Vũ nói không phải là sự thật, rằng đó chỉ là một sự nhầm lẫn mà thôi. Nhưng thử hỏi trên đời này làm gì có sự trùng hợp tới cả ngày mất cơ chứ?
– No! – Giọng tôi dứt khoát – Bởi hôm nay chính là ngày giỗ của cô ấy và Vũ có biết khi bố Thuỷ Tiên nhờ mình đặt bình hoa Huệ trắng lên bàn thờ, lúc ngước lên nhìn tấm ảnh, mình đã kinh ngạc tới độ đánh rơi ngay bình hoa vì quá sợ hãi.
Một lần nữa hai tay tôi lại ôm lấy đầu của mình và nói trong nỗi hoảng loạn:
– Vũ có biết rằng cái lá thư và tấm hình của cô ấy, mình đã đọc cả trăm nghìn lần và thậm chí nỗi ám ảnh của bố mình đã truyền qua cả cho mình rồi. Chính vì thế nên không thể nào có sự nhầm lẫn được, Vũ biết không? – Tôi như gào to trước mặt Vũ.
– I know, I know! – Ánh mắt Vũ nhìn thẳng vào tôi để chấn an mà nói – Nhưng, Jack không thể che giấu mãi cái sự thật ấy được, bởi gia đình Thủy Tiên đang ngày đêm mong ngóng tin tức về ngôi mộ của cô Huệ suốt hơn 30 năm nay. Mà chỉ có một mình bố cậu, người đã tự tay chôn cất, thì mới có thể biết được nó nằm chỗ nào mà thôi! Vậy thì thử hỏi…
Tôi liền cắt ngang những gì Vũ định nói tiếp:
– I see. Thế nhưng liệu Thuỷ Tiên có còn tiếp tục mối quan hệ này, khi biết mình chính là con trai của người đã giết cô của cô ấy. – Ngừng một lúc như để nhớ lại một điều gì đó, rồi tôi lại tiếp tục – Mình nhớ có lần Thuỷ Tiên đã bảo với mình rằng, chiến tranh không những chỉ cướp đi ông nội và người cô duy nhất, mà còn vô tình đánh cắp cả đôi mắt của bà cô ấy. Vì trong suốt hơn 30 năm qua bà cô ấy đã khóc đến cạn nước mắt, đến nỗi xung quanh bà giờ đây chỉ còn lại bóng tối với những ký úc về người
con gái yêu thương của mình mà thôi! chính vì vậy nên cô ấy sẽ không bao giờ có thể tha thứ được chuyện này đâu, Vũ ạ.
Dường như tôi chỉ muốn bật khóc ngay trong lúc này, khi vừa nghĩ tới cái điều khũng khiếp đó. Tim tôi chợt nhói đau như có muôn nghìn mũi tên đang găm vào vậy… Một khoảng lặng đang bao trùm lấy hai chúng tôi. Đã 10 phút đồng hồ lặng lẽ trôi qua và Vũ vẫn còn giữ nguyên cái tư thế đứng dựa vào cửa sổ mà suy nghĩ. Còn tôi thì vẫn ngồi trên giường với đôi mắt cứ nhìn về phía xa xăm nào đó như một kẻ mắc chứng tâm thần. Rồi tôi chợt giật mình khi Vũ lên tiếng: – Jack à, ngày mai cậu hãy phone qua cho father cậu ngay còn chuyện của Thuỷ Tiên, thì có lẽ đợi ít hôm nữa, chừng nào tâm trí cậu ổn định lại rồi hãy bàn tới chuyện này. Ok?!
Tôi khẽ gật đầu giống một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ bảo của người lớn vậy.
Thuỷ Tiên
Cả tuần nay, mình cứ sống trong những cảm giác thật khó tả; bởi mình không thể lý giải nổi tại sao hôm ấy sau khi Jack làm rơi bình hoa huệ xong, lúc ra về lại tỏ thái độ sợ hãi đến vậy? Và tại sao một tuần nay anh ấy cũng không hề liên lạc gì cho mình? Ôi, đầu óc mình như muốn vỡ tung ra mất! Lẽ nào vì gia cảnh nhà mình không lấy gì làm khá giả, nên… Không! Nhất định Jack không phải là người như thế, nhưng tại sao anh ấy lại tránh mặt mình kể từ ngày hôm đó? Nơi tim mình lưu giữ mãi cái cảm giác lần đầu tiên gặp Jack. Đấy là lần đầu tiên mình tham gia công tác tình nguyện, do nhà trường tổ chức. Những hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình; đấy là những em bé với những hình thù quái dị, đang nằm la liệt trên giừơng cũng như dưới nền nhà… Chúng dường như vui sướng khi nhìn thấy những anh chị sinh viên tình nguyện như mình. Mọi người sau vài phút bỡ ngỡ lẫn xúc động, rồi tất cả cùng nhau chăm sóc giúp đỡ các em như những anh chị lớn trong nhà vậy. Mình khi ấy đang còn chải tóc cho Na – tên cô bé bị liệt cả hai chân. Vừa chải tóc cho cô bé vừa hỏi chuyện, rồi mình chợt giật mình khi có một bàn tay ai đó đang đặt nhẹ lên vai mình và hỏi với giọng lớ ngớ, vì cách phát âm tiếng Việt không được chuẩn cho lắm. “Xin lỗi, bạn có thể cho tôi mượn cái kéo cắt tóc được không?”. Vội giật mình quay người lại, bất chợt bắt gặp đôi mắt màu xanh nước biển của người đối diện, như đang xoáy vào tim mình. Không hiểu sao lúc ấy mình cứ như một kẻ bị thôi miên. Ngay trong cái giây phút bàng hoàng đó, cả hai đều nhìn nhau như thể đã quen biết nhau từ kiếp trước vậy. Và mình lại không hiểu sao trái tim mình khi đó bỗng nhem nhóm những cảm xúc kỳ lạ? Trong cái khoảnh khắc định
Jack không phải là người như thế, nhưng tại sao anh ấy lại tránh mặt mình kể từ ngày hôm đó? Nơi tim mình lưu giữ mãi cái cảm giác lần đầu tiên gặp Jack. Đấy là lần đầu tiên mình tham gia công tác tình nguyện, do nhà trường tổ chức. Những hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình; đấy là những em bé với những hình thù quái dị, đang nằm la liệt trên giừơng cũng như dưới nền nhà… Chúng dường như vui sướng khi nhìn thấy những anh chị sinh viên tình nguyện như mình. Mọi người sau vài phút bỡ ngỡ lẫn xúc động, rồi tất cả cùng nhau chăm sóc giúp đỡ các em như những anh chị lớn trong nhà vậy. Mình khi ấy đang còn chải tóc cho Na – tên cô bé bị liệt cả hai chân. Vừa chải tóc cho cô bé vừa hỏi chuyện, rồi mình chợt giật mình khi có một bàn tay ai đó đang đặt nhẹ lên vai mình và hỏi với giọng lớ ngớ, vì cách phát âm tiếng Việt không được chuẩn cho lắm. “Xin lỗi, bạn có thể cho tôi mượn cái kéo cắt tóc được không?”. Vội giật mình quay người lại, bất chợt bắt gặp đôi mắt màu xanh nước biển của người đối diện, như đang xoáy vào tim mình. Không hiểu sao lúc ấy mình cứ như một kẻ bị thôi miên. Ngay trong cái giây phút bàng hoàng đó, cả hai đều nhìn nhau như thể đã quen biết nhau từ kiếp trước vậy. Và mình lại không hiểu sao trái tim mình khi đó bỗng nhem nhóm những cảm xúc kỳ lạ? Trong cái khoảnh khắc định mệnh ấy, mình bỗng nảy ra một ý nghĩ phải điều tra lý lịch người có đôi mắt màu xanh nước biển kia. Anh ấy học ở khoa Đông phương học và trên mình hai khoá. Nhưng khi nghe tới quê của Jack – made in USA, khiến mình cảm thấy có một cái gì đó để có thể gọi là hơi thất vọng một chút xíu. Đôi lúc mình cũng không thể nào hiểu được bản thân mình, bởi chiến tranh đã lùi xa gần 30 năm nay, ấy vậy mà mỗi khi nhắc tới nước Mỹ, là trong tim mình lại như có một cái gai nào đó đâm vào vậy và tất nhiên giờ đây cái gai ấy không còn đủ sức mạnh để có thể gây ra những vết thương làm cho rỉ máu, nhưng nó cũng khiến cho mình khẽ nhói lên một chút đau đớn ở tận sâu thẳm trái tim. Lý do vì sao ư? Có lẽ đã quá nhiều lần mình phải chứng kiến bao cảnh đau thương, của những nạn nhân bị chất độc màu da cam, rồi những mảnh bom đạn còn sót lại sau chiến tranh, thỉnh thoảng lại bùng nổ. Để lại gây thêm bao nhiêu mất mát cho con người, và còn có biết bao nhiêu gia đình tới bây giờ vẫn chưa tìm thấy được mộ người thân, trong đó có cả gia đình mình. Hàng năm bố và những người đồng đội của cô Huệ lại vào Quảng Trị đi tìm mộ cô. Những lúc ấy nhìn bà như được truyền thêm nguồn sinh khí để sống vậy, thế nhưng những cuộc tìm kiếm của bố và tất cả mọi người đều trở về tay trắng. Để rồi những lần như vậy đã làm cho đôi mắt bà mất hẳn ánh sáng, bởi những giọt nước mắt của một bà mẹ ngóng chờ tin tức đứa con thân yêu trong suốt hơn 30 qua, khiến cho bây giờ nó không thể nhìn thấy gì ngoài những ký ức thuở xưa. Rồi mỗi khi trái gió trở trời bà lại la hét đạp phá điên cuồng trong tuyệt vọng. Vì một nỗi vẫn chưa tìm thấy mộ cô Huệ. Còn như lúc nào tâm trí bà ổn định bà lại đem những chuyện của cô ra kể. Bà bảo lúc ấy cô đang học năm thứ nhất trường y khoa, thì có đợt tuyển quân vào miền nam. Khi đó cô đã lặng lẽ làm đơn nhập ngũ, cho tới ngày lên đường cô mới dám thông báo cho bà. Lúc hay tin bà đã khóc rất nhiều, bởi ông đã ra đi không bao giờ trở về. Giờ lại tới phiên cô vào trong đó nữa thì… nhưng ý chí của người con gái kiên cường một lòng sẵn sàng chấp nhận hy sinh vì tổ quốc, đã khiến bà không thể nào ngăn cản nổi. Trước khi lên xe cô đã nói với bà rằng: “Mẹ à, con biết không có một người mẹ nào lại muốn đứa con mình rứt ruột đẻ ra, lại phải sống trong cảnh bom rơi đạn nổ. Nhưng thưa với mẹ rằng, con người ta sinh ra trên cõi đời này không phải chỉ để tồn tại; mà phải làm một điều gì đó có ích cho mọi người và để sau này khi không còn tồn tại trên thế giới này, thì cũng không phải hối hận mà tự hỏi: “Không biết sự có mặt của mình ở thế giới này để làm gì (?)”. Câu chuyện của cô Huệ khiến mình liên tưởng tới cô Thuỳ Trâm, người con gái anh dũng kiên cường đã hy sinh cả tuổi trẻ của mình cho đất nước. Và đôi lúc mình chợt nảy ra một mơ ước rằng
bây giờ nó không thể nhìn thấy gì ngoài những ký ức thuở xưa. Rồi mỗi khi trái gió trở trời bà lại la hét đạp phá điên cuồng trong tuyệt vọng. Vì một nỗi vẫn chưa tìm thấy mộ cô Huệ. Còn như lúc nào tâm trí bà ổn định bà lại đem những chuyện của cô ra kể. Bà bảo lúc ấy cô đang học năm thứ nhất trường y khoa, thì có đợt tuyển quân vào miền nam. Khi đó cô đã lặng lẽ làm đơn nhập ngũ, cho tới ngày lên đường cô mới dám thông báo cho bà. Lúc hay tin bà đã khóc rất nhiều, bởi ông đã ra đi không bao giờ trở về. Giờ lại tới phiên cô vào trong đó nữa thì… nhưng ý chí của người con gái kiên cường một lòng sẵn sàng chấp nhận hy sinh vì tổ quốc, đã khiến bà không thể nào ngăn cản nổi. Trước khi lên xe cô đã nói với bà rằng: “Mẹ à, con biết không có một người mẹ nào lại muốn đứa con mình rứt ruột đẻ ra, lại phải sống trong cảnh bom rơi đạn nổ. Nhưng thưa với mẹ rằng, con người ta sinh ra trên cõi đời này không phải chỉ để tồn tại; mà phải làm một điều gì đó có ích cho mọi người và để sau này khi không còn tồn tại trên thế giới này, thì cũng không phải hối hận mà tự hỏi: “Không biết sự có mặt của mình ở thế giới này để làm gì (?)”. Câu chuyện của cô Huệ khiến mình liên tưởng tới cô Thuỳ Trâm, người con gái anh dũng kiên cường đã hy sinh cả tuổi trẻ của mình cho đất nước. Và đôi lúc mình chợt nảy ra một mơ ước rằng một ngày nào đó sẽ có một ai đó xuất hiện cùng với một kỷ
vật nào đó của cô Huệ và biết đâu đấy họ lại biết được ngôi mộ của cô ấy hiện đang nằm ở đâu đó thì sao. Chắc bà khi đó sẽ bớt đi một phần đau khổ.
Chiều hôm nay mình đạp xe tới nhà Jack, nhưng cánh cửa vẫn bị khoá. Mình đoán chắc hôm nay là thứ Bẩy nên anh ấy lại tới mái ấm, để chăm sóc cho các em bị nhiễm chất độc màu da cam. Có lần mình đã hỏi Jack là tại sao lại chọn Việt Nam du học. Một đất nước mà nếu đem so sánh với nước Mỹ; thì chẳng khác gì một con voi đặt cạnh một con kiến.Và tại sao hễ khi nào rảnh rỗi, Jack cũng tới những nơi nuôi dạy các em bị nhiễm chất độc màu da cam? Jack lúc đó chẳng cần suy nghĩ mà trả lời ngay với giọng chậm rãi pha trộn một chút buồn, như một lời tạ tội thì đứng hơn. “Anh chọn Việt Nam bởi đây chính là cơ hội cho thế hệ bọn anh trả lại những gì mà thế hệ cha ông của bọn anh ngày xưa đã gây ra.Vì xưa kia bố anh cũng đã từng tham gia vào cuộc chiến phi chính nghĩa đó. Thế nên vào những ngày rảnh rỗi anh lại tới những trung tâm nuôi dạy các em bị nhiễm chất độc màu da cam, để mong có thể làm một điều gì đó giúp các em bớt đi một phần gánh nặng của sự đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần…”. Thỉnh thoảng anh ấy lại kể cho mình nghe những câu chuyện về những người lính trở về sau cuộc chiến và đã phải sống trong sự khủng hoảng về tinh thần vì những lỗi lầm ở quá khứ. Trong số ấy có cả bố của Jack, sau khi bỏ lại đôi chân ở chiến trường miền Trung ác liệt. Trở về trong sự tàn phế và hoảng loạn về mặt tinh thần, ông phải sống những ngày còn lại của cuộc đời trong trại an dưỡng. Cho tới một ngày ông gặp một cô y tá làm việc tại đó, họ đã tổ chức lễ cưới. Nhưng khi sinh được đứa con đầu tiên, thì lại bị thiểu năng trí tuệ do ảnh hưởng của chất độc da cam, từ những ngày sống ở Việt Nam. Dường như nỗi day dứt trộn lẫn với sự ân hận về những tội lỗi của bố Jack như được tiếp thêm sức mạnh, khiến cho sự đau khổ càng tăng thêm gấp triệu lần… Cũng may sao di chứng của chất độc quá nhẹ, nên khi sinh Jack, những độc tố chết người đó đã không còn tác dụng nữa. Mình nhớ có lần Jack đã khóc khi kể cho mình nghe, về những lúc thời tiết thay đổi là những vết thương lại hành hạ ông. Những lúc ấy bố Jack thường gào thét van xin một cách rất thảm thiết, bởi ông bảo khi đó ông có cảm giác như tất cả những người mà ông đã từng giết hại trong chiến tranh, họ đang đứng vây quanh lấy ông như thể muốn báo oán vậy! Quả thực mình có cảm giác hơi shock khi nghe những câu chuyện của anh ấy, nó làm cho mình phải thay đổi những định kiến về người Mỹ. Bởi chiến tranh nó không đơn thuần chỉ gây những mất mát, tổn thương cho một phía, mà ngược lại cũng giống như hầu hết mọi người ở Việt Nam. Thì
ấy có cả bố của Jack, sau khi bỏ lại đôi chân ở chiến trường miền Trung ác liệt. Trở về trong sự tàn phế và hoảng loạn về mặt tinh thần, ông phải sống những ngày còn lại của cuộc đời trong trại an dưỡng. Cho tới một ngày ông gặp một cô y tá làm việc tại đó, họ đã tổ chức lễ cưới. Nhưng khi sinh được đứa con đầu tiên, thì lại bị thiểu năng trí tuệ do ảnh hưởng của chất độc da cam, từ những ngày sống ở Việt Nam. Dường như nỗi day dứt trộn lẫn với sự ân hận về những tội lỗi của bố Jack như được tiếp thêm sức mạnh, khiến cho sự đau khổ càng tăng thêm gấp triệu lần… Cũng may sao di chứng của chất độc quá nhẹ, nên khi sinh Jack, những độc tố chết người đó đã không còn tác dụng nữa. Mình nhớ có lần Jack đã khóc khi kể cho mình nghe, về những lúc thời tiết thay đổi là những vết thương lại hành hạ ông. Những lúc ấy bố Jack thường gào thét van xin một cách rất thảm thiết, bởi ông bảo khi đó ông có cảm giác như tất cả những người mà ông đã từng giết hại trong chiến tranh, họ đang đứng vây quanh lấy ông như thể muốn báo oán vậy! Quả thực mình có cảm giác hơi shock khi nghe những câu chuyện của anh ấy, nó làm cho mình phải thay đổi những định kiến về người Mỹ. Bởi chiến tranh nó không đơn thuần chỉ gây những mất mát, tổn thương cho một phía, mà ngược lại cũng giống như hầu hết mọi người ở Việt Nam. Thì những kẻ ở bên kia trận tuyến cũng đang từng ngày phải sống
trong sự mất mát đau khổ và hơn tất cả là nỗi day dứt ân hận về quá khứ… Có lẽ nhờ những câu chuyện của Jack làm cho nỗi đau đớn vì mất người thân của mình như lắng xuống một phần nào chăng? Jack cũng có lần hỏi mình rằng: “Từ khi còn bé cho tới tận bây giờ, mỗi lần nghe những lời kể của father hay đọc trên báo chí và ngay cả xem những bộ phim nói về cuộc chiến tranh Việt Nam, thì trong đầu anh lúc nào cũng hiện lên một câu hỏi, rằng không hiểu tại sao một đất nước nhỏ bé nghèo nàn, lại có thể sản sinh ra những vị anh hùng vĩ đại để có thể đánh thắng được mọi kẻ thù?”. Và lúc đó mình rất tự hào mà trả lời cho Jack hay rằng: “Mặc dù người Việt Nam tuy nhỏ bé và nghèo nàn, nhưng niềm tin vào công lý vào lẽ phải đã giúp chúng tôi có thể chiến thắng mọi cường quốc hùng mạnh trên thế giới.”. Vâng, và mình cảm thấy rất tự hào về điều đó.
Quán café
Ngồi trên tầng hai nhìn xuống Jack đã thấy dáng người nhỏ bé cộng với mái tóc dài mượt của Thuỷ Tiên ở phía dưới. Và chẳng hiểu sao, trong cái không khí ồn ào, từ những người trong quán, cho tới tiếng nhạc phát ra ở hai bên cái loa rất lớn. Thế nhưng Jack vẫn có thể nghe được cả những bước chân của Thuỷ Tiên đang va đập vào từng bục gỗ cầu thang, thật chẳng khác gì từng nhịp đập rất mạnh trong trái tim Jack…
– Hi! Jack – Thuỷ Tiên vừa kéo ghế ngồi vừa nói tiếp với giọng hờn dỗi – Bộ anh sợ bố em bắt đền cái bình hoa ấy hay sao mà cả tuần nay anh không thèm liên lạc gì cho em hết vậy?
Jack hơi cúi mặt mà trả lời: Thiệt tình, anh rất xin lỗi về chuyện xảy ra hôm đó, nhưng quả thật anh…
Thuỷ Tiên vội ra hiệu ngắt lời: – Em xin lỗi. Nhưng không lẽ vì cái bình hoa bình thường ấy, mà anh lại tránh mặt em sao?
Tâm can Jack lúc này đây thật quá rối bời, vì nó đang quay cuồng trong nỗi sợ hãi… và bên tai Jack chợt vang vẳng những câu nói của Vũ: “Jack à, hiện giờ bà của Thuỷ Tiên đang hấp hối trong bệnh viện. Chính vì thế nên cậu hãy nói tất cả sự thật cho cô ấy biết, trước khi quá muộn, bởi nếu lỡ sau này bà cô ấy ra đi mà vẫn chưa tìm được mộ cô Huệ. Thì mình e rằng lúc ấy Thuỷ Tiên sẽ càng thêm oán hận cậu nhiều hơn.”
– Jack, you all right? – Thuỷ Tiên vừa hỏi với giọng lo lắng vừa lấy tay lay lay người Jack.
Câu hỏi đột ngột của Thuỷ Tiên khiến Jack như bừng tỉnh hẳn sau những phút hoang mang lo sợ.
Jack cố nói một điều gì đó nhưng không thể phát ra thành tiếng. Dường như khả năng nói tiếng việt của Jack đã bị kìm hãm bởi nỗi sợ hãi. Thuỷ Tiên chợt bắt gặp nỗi sợ hãi về một điều gì đó trong đôi mắt màu xanh nước biển kia. Trong tim Thuỷ Tiên
bây giờ chợt thoáng qua những cảm giác lo sợ về một điều bất ổn nào đấy sắp xảy ra? Nhìn thẳng vào đôi mắt xanh nước biển kia, Thuỷ Tiên nói bằng giọng chấn an: – Jack, chúng ta là bạn của nhau, chính vì thế nên những rắc rối trong cuộc sống chúng ta cần phải chia sẻ với nhau chứ. – Đôi mắt Thuỷ Tiên nhìn vào Jack trìu mến và nói thêm – Hãy kể cho em nghe đã xảy ra chuyện gì nào?
Đôi mắt nâu ấy như muốn tiếp thêm cho Jack sức mạnh. Hít một hơi thở thật sâu vào lồng ngực Jack cố nói bằng giọng thật chậm: – Trước khi nói chuyện này với gia đình em, anh muốn… quả thật anh không biết nên nói như thế nào cho em hiểu, bởi từ ngữ Việt Nam quá phong phú và anh tự hỏi mình phải diễn tả ra sao để em hiểu, rằng đây chỉ là… – Giọng của Jack bỗng trầm xuống – Thuỷ Tiên ơi, anh không thể, vì anh không muốn mất em một chút nào! I can’t say!
Hai tay Jack nắm chặt lấy hai tay của Thuỷ Tiên như để cầu mong một điều gì đó. Lúc này đây những neuron thần kinh củaThuỷ Tiên đang căng ra hết sức để cố giải mã những điều Jack vừa nói là chuyện gì?
– Jack à, có chuyện gì đang xảy ra với anh vậy? – Thuỷ Tiên ngạc nhiên hỏi.
– Anh… anh. Thôi được rồi, bây giờ anh sẽ nói tất cả sự thật. – Jack nhìn thẳng về phía đối diện và nói tiếp – Nhưng xin em hãy bình tĩnh, bởi đó chỉ là quá khứ và anh… – Jack bỗng lắc đầu im lặng.
Lòng kiên nhẫn của Thuỷ Tiên dường như không thể chờ đợi hơn được nữa. Thuỷ Tiên liền nhún vai hỏi: – Nhưng em thật sự không hiểu anh đang nói chuyện gì?
Sau vài giây để chấn an lại tinh thần, Jack cố hít sâu thêm một lần nữa và tiếp tục nói: – Chính bố anh là một trong những kẻ đã giết cô Huệ. – Jack cúi hẳn mặt xuống để lẩn tránh ánh mắt của Thuỷ Tiên.
Trong nháy mắt Thuỷ Tiên bật đứng dậy và quát lớn:
– What do you say?
Giọng Thuỷ Tiên lớn đến nỗi, dường như mọi người trong quán đều hướng những ánh mắt tò mò về phía hai người.
– Anh biết cả hai chúng ta đều không thể chấp nhận vào sự thật quá phũ phàng này. Nhưng… – Jack nhắm mắt suy nghĩ một lát và kể – Cách đây ba mươi lăm năm, bố anh đã bắn chết một cô y tá. Tại một khu rừng cao su, nhưng không hiểu sao tối hôm ấy bố anh lại cứ luôn bị ám ảnh bởi đôi mắt đen rực lửa căm thù của cô y tá ấy. Một mình bố anh tối đó đã đứng giữa trời mưa, để cố đào cho cô ấy một ngôi mộ. Và trong lúc chôn cất thi hài
cho cô ấy, bố đã nhặt được một lá thư đang còn viết dở cùng với một tấm hình. Ngay khi ấy bố anh quyết định cất giữ hai kỷ vật đó, đợi sau này sẽ đem trả lại cho người thân của cô như một cách chuộc tội. – Jack khoa tay để minh họa thêm – Song lúc về nước thì bố anh đã bị tàn phế và phải ngồi trên xe lăn suốt đời, nên không thể nào quay trở lại để có thể thực hiện được điều đó. Lúc lên máy bay, bố đã trao cho anh những kỷ vật này và dặn: “Làm ơn giúp bố tìm địa chỉ cô gái trong tấm hình này, vì có lẽ chỉ mình bố mới biết được nơi an nghỉ của cô ấy hiện giờ đang ở đâu mà thôi”. Suốt hai năm qua anh đã cố đi tìm và ngay chính khi anh cảm thấy thất vọng, thì… – Jack bỏ lửng giữa câu, bởi niềm xúc động đang đè nén khiến Jack cảm thấy nghẹn ngào tới bật khóc.
Thuỷ Tiên bị shock nặng khi nhìn thấy tấm hình cô mình cùng với lá thư đã bị nhàu nát, lúc Jack vừa đưa ra. Giọng Thuỷ Tiên bị đứt quãng bởi quá xúc động: – Làm ơn hãy nói với tôi đây không phải là sự thật. – Những giọt nước mắt như cùng rơi theo từng chữ một, và đôi vai Thuỷ Tiên khẽ run lên, hình như trong mắt Thuỷ Tiên lúc này đang bị bao phủ bằng một tấm vải đen xám xịt, bởi những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn trào… Toàn thân Thuỷ Tiên như đóng băng lại, vì trong đầu đang quay cuồng những cảm xúc; lòng căm thù, nỗi choáng váng trước sự
thật. Dẫu cho Thuỷ Tiên đã có linh cảm về chuyện này từ trước, nhưng tại sao đó lại là bố Jack? Nếu như đó là một ai khác, thì Thuỷ Tiên sẽ vui mừng biết nhường nào. Bởi bà đang còn hấp hối trong bệnh viện và trước khi nhắm mắt, bà chỉ có duy nhất một ước nguyện là sớm tìm được mộ cô Huệ. Chính vì thế mà hầu hết mọi người trong gia đình cũng như những người đồng đội của cô đang ngày đêm ra sức kiếm tìm, nhưng đều không tìm thấy. Bất chợt, đôi mắt đang đẫm nước của Thuỷ Tiên ngước lên nhìn Jack. Để rồi tự hỏi… không biết mình nên nhìn người đối diện bằng ánh mắt của một kẻ thù, hay…? Vì những tình cảm của Thuỷ Tiên dành cho Jack mới chỉ kịp ươm mầm, nhưng đã bị cơn bão tạt qua khiến cho quật ngã. Thuỷ Tiên vội vàng bỏ chạy trong nước mắt và bỏ mặc những tiếng kêu tới lạc giọng đằng sau lưng…
Sân bay
Đứng nhìn vali hành lý của mình đang chạy trên băng chuyền, bỗng nhiên trong lòng Jack cứ hiện lên ngổn ngang những suy nghĩ… Ừ, có lẽ Thuỷ Tiên không đến và như thế đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ không bao giờ có thể tha thứ chuyện này. Anh tự nhủ lẽ nào mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây sao? Vội giật mình thoát khỏi những suy nghĩ khi ai đó vừa vỗ nhẹ lên vai mình.
– Trong suốt hai mươi năm nay nó đã sống với những lời kể của bà về chị của bác, thế nên đối với nó cô Huệ như một thần tượng lớn. Chính vì vậy mà con hãy cho nó một khoảng thời gian để nó có thể chấp nhận được chuyện này.
Anh khẽ mỉm cười đáp lại: – Nhưng thưa bác, cháu và cô ấy mới chỉ là bạn thôi ạ. – Ngắt quảng một giây Jack nói thêm – Qủa thật cháu rất cảm ơn lòng vị tha của gia đình bác, vì nếu không bố cháu sẽ không thể nào sống nốt những chuỗi ngày còn lại trong sự thanh thản được! Ông khóc rất nhiều trong điện thoại khi nghe cháu kể mọi chuyện ở bên này và ông cứ giục cháu nhanh chóng đưa trở về Việt Nam càng sớm càng tốt.
Khuôn mặt hiền từ với những nết nhăn trên trán của bố Thuỷ Tiên nói trong nghẹn ngào: – Không! Chính gia đình bác mới là người phải mang ơn ông ấy mới đúng, bởi nếu ngày xưa ông ấy không làm được điều đó. Thì bác e rằng, mẹ bác sẽ không thể nào ra đi trong thanh thản được.
Giọng nói nhẹ nhàng có lúc bị đứt quảng vì cảm động khiến Jack càng nhân thêm niềm xúc động hơn và anh tự hỏi tại sao người Việt Nam họ luôn có sẵn lòng vị tha đến vậy? Chính vì thế mà trong tim Jack; không những chỉ hiện diện niềm xúc động tột bậc, mà ở đó còn có cả sự kính phục nữa. Anh nói: – Cháu rất tiếc vì trước lúc đi vẫn chưa thể tới bệnh viện thăm bà được.
– Có lẽ ít hôm nữa bà sẽ ra viện, thế nên con đừng bận tâm về chuyện này. – Nụ cười hiền từ lại hiện diện trên khuôn mặt bố Thuỷ Tiên và ông tiếp tục câu chuyện – Bà bảo với bác rằng, vì ngày xưa cô Huệ rất cảm động trước việc làm của bố con, nên bây giờ mới tạo ra cuộc gặp gỡ cho hai đứa. Chính vì vậy mà bà quyết định phải sống thêm dăm, bảy năm nữa để đợi hai đứa…
Dường như ông chưa kịp kể hết câu chuyện, thì Vũ đã cắt ngang: – Wow! Như vậy thì cậu sắp được làm rể Việt Nam rùi đấy! – Vừa nói Vũ vừa đảo mắt nhìn sang Jack, khi ấy đang đỏ mặt vì ngượng.
– You think so! – Đôi mắt màu xanh nước biển của Jack dường như mở to hơn khi hỏi câu đó.
Vũ liền so vai đáp:
– Tại sao lại không chứ, bởi Jack đã có sự hậu thuẫn của gia đình cô ấy rùi mừ. – Vũ bỗng liếc mắt về phía bố Thuỷ Tiên và cười khoái trí.
Khi bản thông báo vừa kết thúc, bố Thuỷ Tiền liền vội vã bảo: – Thôi có lẽ nó không đến rồi. Con hãy mau vào phòng chờ đi, kẻo trễ giờ bay. Bác tin rằng đợi khi con đưa bố con qua đây, nhất định nó sẽ nghĩ lại!
Vũ cũng vỗ mạnh vào đôi vai vạm vỡ kia mà tiếp lời: – Hãy cho cô ấy một khoảng thời gian để chấn tỉnh trước cú shock này.
– Có lẽ ít hôm nữa bà sẽ ra viện, thế nên con đừng bận tâm về chuyện này. – Nụ cười hiền từ lại hiện diện trên khuôn mặt bố Thuỷ Tiên và ông tiếp tục câu chuyện – Bà bảo với bác rằng, vì ngày xưa cô Huệ rất cảm động trước việc làm của bố con, nên bây giờ mới tạo ra cuộc gặp gỡ cho hai đứa. Chính vì vậy mà bà quyết định phải sống thêm dăm, bảy năm nữa để đợi hai đứa…
Dường như ông chưa kịp kể hết câu chuyện, thì Vũ đã cắt ngang: – Wow! Như vậy thì cậu sắp được làm rể Việt Nam rùi đấy! – Vừa nói Vũ vừa đảo mắt nhìn sang Jack, khi ấy đang đỏ mặt vì ngượng.
– You think so! – Đôi mắt màu xanh nước biển của Jack dường như mở to hơn khi hỏi câu đó.
Vũ liền so vai đáp:
– Tại sao lại không chứ, bởi Jack đã có sự hậu thuẫn của gia đình cô ấy rùi mừ. – Vũ bỗng liếc mắt về phía bố Thuỷ Tiên và cười khoái trí.
Khi bản thông báo vừa kết thúc, bố Thuỷ Tiền liền vội vã bảo: – Thôi có lẽ nó không đến rồi. Con hãy mau vào phòng chờ đi, kẻo trễ giờ bay. Bác tin rằng đợi khi con đưa bố con qua đây, nhất định nó sẽ nghĩ lại!
Vũ cũng vỗ mạnh vào đôi vai vạm vỡ kia mà tiếp lời: – Hãy cho cô ấy một khoảng thời gian để chấn tỉnh trước cú shock này.
Đôi mắt màu xanh nước biển mở to trước sự kinh ngạc lẫn xúc động khi biết được những yêu thương từ những người mà ngày xưa, họ đã phải sống trong cảnh đau thương mất mát tới cùng khổ… do đất nước mình gây ra. Còn Thuỷ Tiên thì ngước nhìn đôi mắt kia và nháy mắt ra lệnh: – Nào, thế bây giờ anh có chịu cúi người thấp xuống để em quàng khăn không? – Vừa nói Thuỷ Tiên vừa đưa cái khăn len màu xanh rêu ấy ra trước mặt Jack.
Jack vội vàng làm theo trong sự lúng túng. Bất giác đôi môi đỏ mộng của Thuỷ Tiên có những cảm giác khác lạ; nó vừa nồng nàn êm dịu, lại ấm áp khó tả, khi hai hơi thở đang hoà quyện vào nhau.
Vội giật mình phát giác ra đấy chính là nụ hôn, thì Thuỷ Tiên chỉ còn trông thấy những cánh tay vẫy chào của Jack qua tấm cửa kính đang hoà vào dòng người ở đằng xa. Mãi đắm chìm trong những cảm giác hạnh phúc tột đỉnh, bỗng trong giây lát Thuỷ Tiên chợt phát hiện ra có một thứ gì đó đang nằm gọn trong tay mình. Một mảnh giấy màu đỏ bé xíu được gấp thành hình trái tim, Thuỷ Tiên liền vội vàng mở ra.“Xin cảm ơn định mệnh từ quá khứ đã cho anh được gặp em. I love u.” Trong giây phúc hạnh phúc này, chợt trong đầu của Thuỷ Tiên đang từ từ tua lại những câu nói của bà: “Con người ta không được rũ bỏ quá khứ
nhưng xin đừng để quá khứ đeo bám lấy hiện tại. Bởi hiện tại chúng ta phải sống cho tương lai!”
– Xin lỗi, cô có phải là Thuỷ Tiên không?
Chợt giật mình khi phát hiện ra giọng nói quen thuộc phía sau lưng, Thuỷ Tiên vội ngước mắt lên nhìn và nở nụ cười tươi tắn dễ thương để đáp trả.
– Vậy thì tôi có nhiệm vụ phải làm vệ sĩ bảo vệ cô, cho tới chừng nào cậu bạn tôi đưa bố cậu ta về thăm
Đông Hà 12-11-2005