Bài viết

Đôi Chân Thiên Thần

Hôm qua Trinh có gửi mail cho mình bảo đầu năm sẽ về nước. Mà mình nghĩ nếu giờ cậu đồng ý yêu Trinh, thì vài năm nữa cậu sẽ được bố cô ấy cho “leo” lên cái ghế tổng giám đốc ngay đấy!

Tôi ngồi nghe cậu bạn nhấn mạnh chữ: “Leo” mà lòng tức như bị lửa đốt, đặt mạnh ly cafe xuống bàn, vội quát lại:

– Bộ mình không có chân hay sao mà phải nhờ người khác? – Nhắc tới đôi chân, lòng tôi tự nhiên bỗng nhớ tới cô ấy.

Cô gái ấy làm cùng công ty với tôi gần một năm nay, là một cô gái không có gì nổi bật ở vẻ bề ngoài, nhưng bù lại luôn nghiêm túc, đúng giờ trong mọi công việc được giao. Trong lúc làm việc, cô ấy vẫn tỏ ra năng nổ nhưng sau khi đã hoàn thành xong công việc, cô lại thu mình vào góc làm việc im lặng, lẩn tránh hết tất cả mọi ánh mắt như sợ bị phát hiện điều gì đó ở mình? Những chàng trai trong công ty thường hay gọi đùa sau lưng cô ấy bằng cái tên Huyền Diệu (tên một nhân vật nữ trong bộ phim Cô gái xấu xí). Tuy rằng cô ấy không sở hữu một mớ tóc ổ quạ như nhân vật chính trên phim, cặp kiếng của cô ấy không đến mức to đùng che hết cả khuôn mặt, nhưng cô ấy không bao giờ mặc váy hay mặc những chiếc quần Jeans bó sát giống các nữ nhân viên trong công ty, mà ngược lại lúc nào cũng mặc những chiếc quần kaki rộng thùng thình. Còn dáng đi của cô ấy gắn với những bước chân nặng nề hệt chú vịt bầu vậy!

Bản tính tôi vốn không đào hoa như anh chàng An Đông trên fim, nên tôi chả hơi sức đâu mà để ý nhân viên mình đẹp hay xấu và cũng không hơi sức đâu tham gia hội “đàn ông tám” của các nam nhân viên trong công ty, họ suốt ngày buôn chuyện,

bình phẩm gái đẹp gái xấu. Tôi chỉ biết một điều cô ấy luôn hoàn thành tốt công việc tôi giao và luôn tới công ty đúng giờ, chỉ có vậy! Và nhân 20/10 cánh đàn ông trong công ty tổ chức một buổi party tại nhà hàng Karaoke. Hôm ấy, tất cả các cô gái trong công ty đều tỏ ra trông ngóng, hạnh phúc; những ánh mắt các cô nhìn cánh đàn ông trong công ty bỗng hiền từ, nữ tính, không như thường ngày, chỉ có cô ấy lại tỏ vẻ bối rối, lo sợ. Tôi bỗng bắt gặp điều đó khi vô tình nhìn vào đôi mắt đen sau cặp kiếng cận. Sau một hồi được các cô trong công ty tỉ tê rủ rê với đủ mọi lời lẽ, từ ngọt ngào như viên kẹo, hay đắng gắt như thuốc, cuối cùng cô ấy mới chịu đi.

Bước vào phòng Karaoke, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy cách cô ấy ngồi xuống ghế salon không được bình thường cho lắm. Vì bộ ghế salon đó đã cũ, nên nó bị lún xuống, còn những chiếc ghế xoay trong công ty tôi cao hơn. Do vậy hàng ngày; tôi không để ý đến cách ngồi của cô ấy. Tôi ngồi kế bên và quan sát thấy hai chân cô ấy không co vuông góc như mọi người, mà phải duỗi ra trong tư thế không thoải mái. Tiếng nhạc phát ra từ những chiếc loa hết công xuất, tiếng nhảy múa hát hò và cả tiếng lôi kéo cô ấy ra nhảy mà vẫn không được. Sau vài phút quan sát tôi bèn buột miệng hỏi:- Chân cô sao thế? Có phải làm việc đứng nhiều, nên giờ không co lại được? Cô ấy tỏ vẻ mặt bối rối cúi mặt xuống trả lời: -À, tại lúc chiều em đứng photo tài liệu nhiều, nên giờ nó hơi mỏi tý thôi.  Cuộc vui kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người.Khi đứng lên, cô ấy chống một tay xuống ghế để đứng dậy, suýt nữa là té… May có tôi đứng cạnh đó kịp thời đưa tay ra đỡ. Mọi người lúc đấy đều ngà ngà hơi men nên cũng chẳng để ý đến nét mặt đang tái xanh của cô. Vào khoảnh khắc đó, sự tò mò của tôi càng tăng nhiều hơn!

– Bình thường cô về bằng gì? – Tôi đứng hỏi trước cửa quán, khi trông cô ấy đang mệt mỏi vì ngóng chờ điều gì đó? Cô ấy sửa lại dây đeo túi xách trên vai
và nói:- Dạ, xe bus ạ!

Tôi bước tới chiếc xe ô tô của mình, bảo:- Thế sao không mua lấy chiếc xe máy mà đi cho chủ động, chứ đi xe bus mãi thế sao tiện?

Tôi mở hẳn cửa xe bên phải ra, nói tiếp:- Mà giờ này làm gì còn xe bus nữa. Thôi mau lên xe tôi đưa về!

Sau vài giây suy nghĩ cô ấy mới dám bước lên xe. Con hẻm tối tăm và chật chội hiện ra trước đầu xe tôi. Phanh xe lại tôi quay người sang hỏi:

– Nhà cô trong ấy à?

– Vâng, ở cách đây vài chục mét thôi. Anh cho em xuống đây được rồi. – Nói xong, cô vội mở cửa xe, rồi từ từ bỏ từng chân một xuống mặt đường trong tư thế khó khăn. Trước khi đóng cửa xe cô ấy không quên nói lời cảm ơn, rồi bước đi lẫn vào trong con hẻm.

 

22h đường phố bỗng ít xe cộ hơn nên tôi nghĩ còn dư thời gian để thông thả chạy ra sân bay. Bỗng có tiếng nhạc đâu đó phát ra, tôi vội cho xe dừng lại và nhìn khắp, lạ nhỉ? Hết nhìn hai ghế trước rồi đến ghế sau, nhìn khắp một lượt dàn máy nghe nhạc trước mặt cũng chẳng thấy gì? Mà tiếng nhạc đó cũng không phải tiếng chuông điện thoại của tôi. Bất giác cúi xuống dưới sàn ghế xe bên phải tôi mới phát hiện ra chiếc điện thoại. Vội nhặt lên thì tiếng chuông đã tắt. Trong lòng tôi chợt có cảm giác khó chịu, bởi 12h đêm nay tôi bay qua Mỹ công tác tới một tuần mới về, vậy làm sao trả cho cô ấy được?

Mò mẫm trong bóng tối ở một con hẻm ẩm ướt, chật chội, quả là điều khổ cực nhất đối với tôi lúc này. Hai bên con hẻm là những dãy nhà trọ bé tý, chật chội với những thứ ánh sáng yếu ớt và có cả những tiếng động lưa thưa của một vài căn nhà trọ. Tôi cứ thế mò mẫm trong bóng tối hệt kẻ mù. Và khi những bước chân của tôi bắt đầu trĩu nặng vì mỏi thì bất chợt, một cánh cửa sổ còn le lói ánh đèn neon hiện ra ngay trước mắt, tôi đoán đó là căn nhà, hay chính xác hơn là căn phòng của cô ấy. Tôi nhẹ nhàng bước tới bên cánh cửa sổ khép hờ đó; bên trong, một cô gái đang nhẹ nhàng chải mái tóc suôn dài. Tôi không nhìn rõ lắm khuôn mặt mà chỉ nhìn được phía sau lưng cô gái. Một hình ảnh rất đẹp của người phụ nữ và điều đó làm tôi chợt nhớ tới mẹ của

mình. Khung cảnh đó chỉ diễn ra khoảng một phút, rồi cô gái xoay người lại. Tim tôi bỗng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi chứng kiến cảnh cô gái từ trên giường nhảy xuống nền nhà, vì hai chân cô ấy giờ chỉ còn lại hai đầu gối mà thôi! Thân hình cô ấy giờ chỉ bằng phân nửa chiều cao thường ngày mà tôi nhìn thấy, còn hai chân trông chả khác gì hai cục bột di động đang lết tới bàn học. Tôi quan sát hết mọi hành động của cô gái bị cụt hai chân, chợt lòng có cảm giác tê lại! Cô ấy đã giấu điều này trong suốt gần một năm qua ư? Phải chăng vì sự mặc cảm bởi thân phân tật nguyền hay vì một lý do nào khác? Trong suốt một năm qua cô ấy luôn hoà đồng trong mọi công việc duy chỉ có một điều là sau khi làm xong công việc cô ấy lại thu mình một chỗ. Giờ thì tôi mới hiểu điều đó. Khẽ đặt bàn tay mình lên tấm cửa, toan gọi cô ấy, nhưng tôi sợ sẽ làm cô ấy bị tổn thương khi thấy tôi biết được điều bí mật kia nên tôi đành lặng lẽ quay đi. Cầm chiếc điện thoại trên tay tôi bước nhanh ra khỏi con hẻm…

Đêm, chiếc máy báy lướt nhẹ vào khoảng không tối mịt. Tôi ngồi nhìn những đám mây trôi lơ lửng và xa xa, thấp thoáng những ánh sáng phát ra từ các ngôi sao lấp lánh qua cửa kính máy bay. Chiếc máy bay vẫn lướt nhẹ nhàng xuyên qua các đám mây, mọi hành khách đều chìm vào giấc ngủ, chỉ mình tôi là ngổn ngang những suy nghĩ… Đây không phải là lần đầu tiên tôi bay vào chuyến đêm song kỳ lạ thay đêm nay hình ảnh cô gái ấy cứ hiện lên trong tâm trí tôi? Có lẽ hình ảnh tôi nhìn được đêm nay khiến lòng tôi cứ đau nhói, vì trong suốt một năm làm việc mà hôm nay tôi mới biết bí mật đó, tôi thấy mình khá vô tâm với nhân viên của mình. Lúc lên máy bay tôi đã kịp gọi cho một anh bạn cùng phòng tới mang chiếc điện thoại về, để sáng mai đưa trả cho cô ấy và xem như tôi chưa hay biết gì!

Kể từ đó tôi luôn nhìn cô ấy bằng một ánh mắt khác, một ánh mắt nhẹ nhàng, ấm áp chứ không khách sáo như lúc trước. Tôi vẫn tỏ ra không hay biết gì và luôn tỏ thái độ quan tâm thân thiện. Thỉnh thoảng cho cô ấy đi nhờ xe với lý do cùng chung đường về, bởi tôi biết người như cô ấy mà leo lên leo xuống xe bus qủa là một điều cực kỳ khó khăn. Một tuần nữa công ty tôi sẽ tổ chức một buổi party chào noel và đón năm mới. Những cô gái trong công ty bắt đầu rục rịch bàn tán về những chiếc váy

mà mình sẽ mặc hôm đó. Riêng cô ấy vẫn lặng lẽ khép mình bên công việc, nhưng qua ánh mắt của cô ấy, tôi luôn cảm nhận có nỗi khát khao nào đó đang được che đậy kín đáo một cách khéo léo. Và trong một lần đi ăn trưa về, ngang qua bàn làm việc cô ấy, tôi chợt bắt gặp cô ấy đang cầm trên tay một cuổn tạp chí thời trang, có tấm hình chiếc váy hai dây màu trắng dài tới đầu gối. Ánh mắt cô ấy ngắm nhìn bức ảnh thích thú và ao ước… Tôi biết rằng với đôi chân như cô ấy thì không thể mặc được bất kỳ chiếc váy nào. Tuy nhiên tôi vẫn nghĩ rằng, đôi khi cái đẹp thường ẩn chứa sâu xa bên trong, chứ không phải là khi mình sở hữu một đôi chân dài hay ngắn. Trời cho sao thì hãy để vậy! Thế thì cô ấy không việc gì phải mặc cảm để rồi tiêu tan đi mơ ước của mình.

Đứng núp mình sau cánh cửa phòng làm việc, tim tôi vừa hạnh phúc vì nhìn cô ấy đang từ từ mở gói qùa ra, nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua khi tôi trông nét mặt rạng rỡ của cô ấy bỗng vụt tắt, lúc ngắm nghiá chiếc váy đó. Qủa thật tôi đã mất gần ba ngày để tìm được chiếc váy ưng ý tặng cô ấy. Cầm chiếc váy trên tay và ngắm nghía một hồi tôi biết, cô ấy cũng rất thích thú nhưng vẫn băn khoăn lo sợ. Ngắm nghía, ướm thử một hồi cho thỏa mơ ước, rồi cô ấy xếp lại cho vào hộp qùa gói lại. Ngồi xuống ghế, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào hộp  qùa như nửa vui sướng nửa lo sợ…Tôi núp ngoài cánh cửa vẫn lặng lẽ, hồi hộp quan sát mọi hành động của cô ấy. Tôi bỗng cảm thấy gần đây mình khang khác, mình quan tâm đến cô ấy nhiều hơn, rồi còn có những cảm giác vui lây khi thấy cô ấy cười, buồn lòng đến khó tả khi thấy cô ấy không vui, và cũng là lần đầu tiên chính tay tôi đi chọn một chiếc váy để tặng cho một đồng nghiệp. Tôi tự hỏi : “phải chăng mình đã phải lòng cô ấy???” Tôi cố xua đi : “ Không, không phải thế!”. Nhưng rồi cứ mỗi khi đêm về, tôi lại cảm thấy có một nỗi nhớ lạ lùng về một hình ảnh quen thuộc… một nỗi nhớ khó tả…?

-Vậy là chỉ còn hai ngày nữa là đến buổi party rồi.-Tôi vừa cầm tay lái vừa hướng mắt về phía cô ấy nói chuyện, để cố gặng hỏi xem cô ấy có đi không. -Nhanh vậy hả anh? Mới đó mà đã hết một năm rồi anh nhỉ? Môi cô ấy thì vẫn nói chuyện nhưng ánh mắt thì nhìn ra ngoài cửa kính, như lảng tránh điều gì đó? -Vậy em sẽ tới dự chứ?-Tôi hỏi lại. Cô ấy quay đầu phía tôi và trả

lời bằng giọng buồn, nhẹ tênh:-Em…Thôi anh cho dừng xe để em xuống đây cũng được. Câu nói vừa phát ra làm tay lái tôi như bị mất phanh, vội phanh xe cái cụp tôi lớn tiếng:-Em sao thế? Đã tới nhà đâu. Sao em không trả lời câu anh vừa hỏi? Vội mở cửa xe, cô ấy vừa nói mà nước mắt như chực rơi:-Anh không hiểu và không thể nào hiểu được đâu! Tiếng đóng cửa cực mạnh khiến tim tôi như nhảy ra khởi quỹ đạo vốn có của nó. Lại một lần nữa tôi thấy giật mình trước hành động bực tức kỳ lạ này, một tình cảm là lạ đã xen lẫn vào cuộc sống nội tâm của tôi! Tôi kéo mình về thực tại, bình tĩnh ngồi trong xe và nhìn những bước chân gập ghềnh của em giữa dòng người qua lại tập nập, mà lòng tôi như sát muối. Sự bực tức vô lý nào đó trỗi dậy, hai tay đập mạnh xuống vô-lăng, tôi ném ra cái thở dài đầy sự khó chịu, tiếc nuối, tức tối đang ngự trị trong người. Chuông điện thoại bỗng reo. Đang còn đọng những cảm giác khó chịu trong người, tôi vội lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra định ném xuống sàn xe, thì bất chợt thấy trên màn hình hiện lên số người gọi là sếp tổng. Cố nuốt những cảm giác cố chịu lúc nãy, tôi mới cầm điện thoại lên tai. Chưa kịp nói câu alo thì đã nghe giọng bên kia:-Alo, anh ạ em vừa xuống sân bay nè. Sao anh không ra đón em vậy? Tim tội chợt ngừng đập. Là Trinh. Sao cô ta về sớm vậy? Đầu tôi vội hiện lên câu hỏi ấy. Cảm giác ngột ngạt lại bủa vây lấy tôi. Vài tích tắc sau tôi mới mấp môi bảo:-Xin lỗi cuối năm công ty nhiều việc, nên anh quên mất! Đầu giây bên kia:-Vậy tối nay anh tới nhà em ăn cơm nhé! À, bố em nhờ anh qua công ty lấy tập tài liệu gì đó mang qua nhà luôn. Tôi vừa kịp nghe tới đó đã vội cướp lời:-Ừ, vậy anh phải trở lại công ty lấy đây.-Nói xong tôi vội cắt máy và ném nó như ném sự tức giận xuống ghế bên cạnh.

Như thường lệ mỗi khi ngang qua bàn làm việc của cô ấy, tôi đều đứng lại nhìn vài giây và lúc này cũng thế, khi vừa cầm tập tài liệu bước ra từ cửa phòng làm việc tôi dừng lại để nhìn. Nó giống như sự khỏa lấp gì đó cho trái tim tôi vậy! Trên bàn làm việc cô ấy mọi thứ lúc nào cũng được xếp gọn gàng, ngăn nắp. Tôi tiến lại gần và cũng như mọi khi bàn tay tôi khẽ chạm vào mặt bàn rồi mới chịu bước đi, nhưng…chẳng hiểu sao lần này trí tò mò cứ rủ rê tôi phải chạm vào cuốn sổ màu vàng đó. cuốn sổ mà thỉnh thoảng tôi vẫn thấy cô ấy hay ghi ghi chép chép điều gì đó trông bí mật lắm.

Ngày…tháng…năm

Lạ nhỉ? Sau cái đêm mình được anh ấy cho đi nhờ xe tới giờ, mình có cảm giác anh hình như đối xử với mình bỗng khác khác? Thỉnh thoảng anh hay hướng cái nhìn ấm áp về phía mình. Rồi tự nhiên thời gian này anh hay cho mình đi cùng xe nữa chứ. Lẽ nào anh đã phát hiện điều gì đó ư? Chắc không đâu vì mình đã dành một khoảng thời gian dài để tập đi làm sao cho giống người bình thường. Nhất định sẽ không bị phát hiện như những nơi mình đã tới xin việc đâu!

Ngày…tháng…năm

Nhanh thật, vậy là mình đã làm ở đây gần một năm rồi và công ty này là nơi mình bám trụ lâu nhất. Nhớ lại ngày đầu vào xin việc, mình rất lo họ sẽ không nhận mình hoặc sẽ xếp mình vào vị trí không thích hợp với chuyên ngành của mình khi nhận ra được hình dáng khiếm khuyết ở đôi chân. Mình vui mừng xiết bao khi họ nhận mình vào làm ngay, mình vui đến nỗi gọi điện cho bố mẹ ngay khi bước ra khỏi phòng phỏng vấn, rồi lại gọi tíu tít cho mấy nhỏ bạn thân, gọi ra cả ngoài Bắc cho người bác mình yêu quý nhất! Ai cũng sẻ chia với mình. Bố bảo cuối tuần về nhà bố làm tiệc nho nhỏ chiêu đãi con gái của bố! Hiiiiiiii. Mình vui đến nỗi thức trắng cả một đêm, mong cho trời mau sang để đi làm! J

Ngày…tháng…năm

Hôm nay mấy cô, mấy chị trong công ty lại tiếp tục cái chủ đề: “Sẽ mặc gì trong buổi party?” Ngồi nghe họ kể chuyện về những chiếc váy, những đôi giày, hoa tai, dây chuyền, kiểu tóc họ sẽ làm, sẽ mua, sẽ mặc trong buổi tối hôm đó, mình cũng ao ước được lộng lẫy trong chiếc váy hai dây màu trắng đó, nhưng……., chiếc váy đó…. Đẹp thì cũng đẹp thật nhưng khi mặc vào…..trông cái chân của mình sẽ kỳ dị lắm!!!! Ước sao chiếc váy ấy dài ra thêm một chút, trùm kín đến gót chân thì tốt biết bao! Ước cũng chỉ là ước thôi, chắc mình sẽ lại mặc quần tây hoặc quần Jeans như mọi khi thôi!

Ngày…tháng…năm

Khi cầm chiếc váy trên tay và đọc những dòng chữ trong tấm thiệp, mình biết đó là anh. Nhưng tại sao anh biết mình đang thích chiếc váy này và tại sao trên tấm thiệp lại ghi dòng chữ: “Có những đôi chân lành lặn nhưng họ lại không biết cách tự đứng trên chính đôi chân đó. Song có những đôi chân không lành lặn, mà họ vẫn đứng được bằng ý chí và nghị lực của mình. Vậy anh mong em hãy luôn tự tin về điều đó nhé!” Phải chăng anh đã phát hiện ra bí mật của mình? Tất cả mọi người trong công ty này đều biết anh là con rể tương lai của sếp tổng, thế nên sẽ chẳng có câu chuyện tình cổ tích nào cho một cô gái tật nguyền như mình đâu! Hai hôm nay mỗi khi về tới nhà là mình đều ngắm nhìn chiếc váy ấy và lòng chợt nhớ tới anh lạ lùng… Dẫu biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình, rằng những gì mà thời gian gần đây anh dành cho mình chỉ xuất phát từ lòng thương hại hoặc sự cảm thông giữa đồng nghiệp với nhau. Nghĩ thế nên mình nhanh chóng xua đi cái ý nghĩ điên rồ rằng anh có tình cảm với mình… Thế nhưng mình vẫn luôn khát khao mơ ước một bờ vai vững chắc để dựa vào sau những mệt mỏi của đời thường. Mơ ước ấy có lẽ sẽ đến dễ dàng hơn với những người con gái có vóc dáng lành lặn, còn riêng với những người có hoàn cảnh khiếm khuyết như mình, điều đó thật khó. Có được một tình yêu đã khó, giữ được tình yêu lại càng khó gấp bội phần. Những dư luận xung quanh, những lời đồn ra, tiếng vào, sự cấm cản của gia đình có thể khiến cho tình yêu tồn tại vĩnh cửu, nhưng cũng có thể khiến cho tình yêu đó ra đi mãi mãi…….

Đọc qua những dòng đó tim tôi như bị ai đó buộc thắt lại. Tôi ngồi xuống chiếc ghế cô ấy vẫn hay ngồi, trong đầu tôi cứ quay cuồng những câu hỏi như đang ngồi trên chiếc ghế đu quay vậy. Trong cuộc sống khi chúng ta may mắn sinh ra được làm một con người lành lặn, vậy là chúng ta tự hào về điều đó, để rồi xua đuổi những con người sinh ra vốn không may bị khuyến khuyết một phần nào đó trên cơ thể ra khỏi thế giới của chúng ta, mà đâu biết rằng bản chất bên trong của những con người kém may mắn đó vẫn có những phần người như bao người bình thường khác… Vẫn luôn phấn đấu, vẫn luôn nỗ lực kiếm tìm những hạnh phúc như mọi người.Tôi chợt hiểu ra bài học đó, cũng chợt thú nhận với chính mình là : tôi đã … yêu em… và rằng nếu giờ tôi gạt bỏ Trinh điều đó đồng nghĩa với việc tôi gạt bỏ cả ngôi vị được làm tổng giám đốc trong vài năm tới, để đến với cô ấy thì tôi chỉ nhận được những lời nhiếc mắng từ mọi người cho là ngu, là dại khi đã bỏ qua cơ hội ngàn vàng, và có khi chính cô

ấy cũng bị những lời trách móc thậm tệ, cuộc sống của cô ấy sẽ không còn những ngày tháng bình yên như lúc này,…. Nhưng đổi lại tôi sẽ sống trong sự thanh thản, để được ở bên cô ấy, được yêu, một thứ tình yêu trong sáng không vụ lợi, còn cô ấy sẽ có một bờ vai tin yêu, không còn nỗi mặc cảm,… tôi sẽ cố gắng đem lại hạnh phúc cho cô ấy! Và đêm nay tôi sẽ tới nhà sếp tổng, không phải để đón chào Trinh về nước mà tới để nói tất cả những gì tôi muốn nói…  Rồi tôi bước ra xe nhanh chóng để làm một việc cần làm nhất cho em, cho một buổi party sắp tới : Chọn cho em một chiếc váy phù hợp nhất để em được tự tin và lộng lẫy như em mong ước…

Buổi tiệc đã bắt đầu được mười phút. Ánh mắt tôi vẫn quan sát chờ đợi…đợi với niềm tin rằng cô ấy sẽ đến. Mọi người cứ mặc sức vui vẻ, riêng tôi vẫn cứ hướng ánh mắt ra ngoài tiền sảnh, năm phút, mười phút, vẫn không thấy bóng cô ấy đâu? Có lẽ mọi hi vọng của tôi đã vỡ tan, tôi buồn bã quay người đi, lúc này tôi muốn tìm một góc yên tĩnh để tôi phone cho cô ấy! Tôi tự hỏi liệu có nhất thiết không? Tôi biết cô ấy đang mặc cảm về số phận không may mắn của mình, chính cái vỏ mặc cảm đó sẽ khiến cô ấy bị tách ra khỏi xã hội này, vậy nên…tôi chỉ muốn cô ấy tự phá bỏ đi cái lớp vỏ ấy mà thôi, và sẽ tự tin đến bên tôi! Miên man mãi trong dòng suy nghĩ tôi không hề để ý tới những gì đang diễn ra xung quanh. Sau lưng tôi những tiếng xì xào cứ tăng dần…Bất chợt có cái vỗ nhẹ trên vai tôi với giọng nói hết sức ngạc nhiên:-Ê, HUYỀN DIỆU hôm nay…Tôi không kịp nghe hết câu đã vội quay người lại. Sững sờ khi tôi nhìn những bước chân ghập ghềnh, gượng gạo của cô ấy trong chiếc váy hai dây màu trắng, dài tới mắt cá chân, trông cô ấy lúc này đẹp như một thiên thần: chiếc váy trắng tung bay nhẹ trong làn gió, với mái tóc uốn lọn, đôi mi cong vút, đôi gò má hây hây ửng hồng tự nhiên, đôi môi điểm chút son nhẹ nét nổi bật trong nụ cười rạng rỡ…Chiếc váy dài đã che hết đôi chân giả, nhưng vẫn không khỏi để lộ một phần điểm khuyết tật của em… Cô ấy bước đi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người thậm chí có người còn chạy tới vào bảo với cô ấy rằng: – Bao lâu nay, mọi người vẫn cứ nghĩ em… Nhưng hôm nay trông em cũng xinh lắm!

Tôi lách qua đám đông để chạy tới bên cô ấy, nắm tay dẫn đi và khẽ thì thầm vào tai cô ấy, như anh chàng trong clip quảng cáo của CLOSE UP với câu nói:-Tự tin lên nào! Đi được vài bước cô ấy bỗng ngừng lại, hướng ánh mắt rụt rè đầy lo sợ nhìn vào tôi mà bảo:-Anh à, em…mặc váy thế này có kỳ dị lắm không? Mọi người biết được em bị…Liệu em có bị thôi việc không? Em…

 

Tôi chưa kịp nghe hết câu đã vội quắt mắt nhìn rồi mắng nhẹ:-Anh hiểu những cảm giác của em. Nhưng em ạ, con người ta làm việc là nhờ vào năng lực, chứ không phải là vẻ bề ngoài xấu đẹp, lành lặn hay khiếm khuyết, em hiểu không? Với lại cả năm qua, em chẳng phải đã làm rất tốt là gì! Sẽ không có chuyện cho em thôi việc đâu – Nhắc đến điều đó tự nhiên người tôi như bị đóng băng lại, tôi chợt nhớ tới những thông tin, mà mình đã đọc trên mạng hay tivi nói về những người khuyết tật dẫu họ có năng lực và trình độ học vấn đầy đủ. Nhưng khi đi xin việc ít nơi dám nhận chỉ vì cái vẻ bề ngoài không được bình thường kia. Cầm tay cô ấy đi trong tiếng bàn tán, xì xào của mọi người có mặt trong buổi party, chợt tim tôi như vỡ oà một điều gì đó; một cảm giác lâng lâng hạnh phúc ấm áp cứ chạy khắp cơ thể tôi. Bất giác tôi nhìn cô ấy khẽ thì thầm:-Em à, cuộc sống vẫn có những câu chuyện cổ tích cho những ai luôn biết nỗ lực phấn đấu.. vậy từ nay em hãy luôn vững tin vào điều tốt vì đã có anh bên cạnh! Cô ấy bẽn lẽn nhìn tôi, cái nhìn đầy yêu thương chân thành…

Đông Hà, 11/11/2008